Tấn Công Ngược Thành Phi Chương 18: Chương 17
Chương trước: Chương 17: Chương 16
Trang lão gia thấy dáng vẻ này của ái thê, trong lòng cũng không dễ chịu. Hắn đi ôm hai người vào trong lòng, thương yêu nói với Trang Như Mộng, "Mộng nhi ngươi chịu uất ức rồi, ngươi yên tâm phụ thân sẽ cho ngươi câu trả lời thỏa đáng."
Nghe lời này, Trang phu nhân cũng tức giận nói, "Chờ ngươi cho nữ nhi một cái công đạo, thì đoán chừng là khó hi vọng rồi. Vừa rồi lời Triệu ma ma nói ngươi cũng nghe thấy, rõ ràng chính là khuê nữ tam phòng chạy đến Như Mộng cư làm Mộng nhi bị thương, mà mẫu thân ngươi kính trọng nhất lại trực tiếp dẫn Trang Như Ngọc đi. Lời ta nói ở đây, chuyện ngày hôm nay Triệu Mẫn ta sẽ không cứ như vậy mà quên đi." Nói xong, Trang phu nhân cẩn thận xem xét thương thế Trang Như Mộng, thấy vết sưng đỏ trên mặt nàng được bôi thuốc đã giảm đi rất nhiều mới yên lòng.
Trang lão gia nghe lời Trang phu nhân nói, trong lòng rất khó xử, mười mấy năm qua hắn sợ nhất chính là phu nhân nhà mình đối đầu với lão thái thái. Nhìn thấy vết đỏ nhàn nhàn trên mặt khuê nữ, hắn chần chừ mở miệng, "Tam nha đầu còn nhỏ không hiểu chuyện, chúng ta làm trưởng bối, , , không cần phải so đo với hài tử các nàng. . . . . ." Thấy sắc mặt phu nhân càng lúc càng âm u, tiếng nói Trang lão gia cũng dần dần thấp xuống.
Trang Như Mộng nhìn thấy một màn này trong lòng nàng thở dài, nàng biết phụ thân hiếu thuận, nhưng bây giờ nghe lời của phụ thân, nàng cảm thấy mình còn đánh giá thấp lực ảnh hưởng của tổ mẫu với phụ thân.
Mà sau khi Trang phu nhân nghe lời Trang lão gia nói xong, cảm xúc đè nén trong khoảng thời gian này lập tức bộc phát, "Trang Thiên Bảo, hôm nay ta muốn tính toán. Làm sao, ngươi thấy khuê nữ mình thua thiệt, đây là công đạo ngươi giành cho nàng sao."
Bị Trang phu nhân nói như thế, mặt mo Trang lão gia đỏ lên, nhìn Trang Như Mộng lúng túng nói, "Nữ nhi ngoan, phụ thân không có ý này."
Thấy mẫu thân lại muốn phát cáu, Trang Như Mộng lôi kéo cánh tay Trang phu nhân lắc lắc, "Mẫu thân, Mộng nhi thật sự không sao. Mẫu thân không nên tranh chấp với phụ thân, đến lúc đó lại vô duyên vô cớ để những người khác chê cười."
Nghe giọng điệu khuê nữ nũng nịu, vẻ mặt Trang phu nhân mềm nhũn nói, "Mộng nhi ngoan, mẫu thân không có bất hoà với phụ thân ngươi, mẫu thân chỉ đau lòng ngươi thôi."
Trang Như Mộng nhìn vẻ mặt phụ thân khó xử, liền nói sang chuyện khác với Trang phu nhân, "Tam muội muội là nữ nhi của tam thẩm, hôm nay tam muội muội như vậy, nghĩ đến chắc là gần đây tam thẩm giúp đỡ nương xử lý chuyện trong phủ, mới thiếu thời gian dạy dỗ tam muội muội."
Nghe lời này, đôi mắt đẹp của Trang phu nhân híp lại, "Khoảng thời gian này trái lại khổ cho nàng." Nói xong nhìn sang trượng phu đang ở một bên thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nàng vô cùng không có tư vị.
Trang lão gia thấy khuê nữ chuyển sự chú ý của phu nhân lên người tam phòng, trong lòng càng thêm áy náy với nữ nhi, lúc này Tiểu Tư được hắn sai đi lấy thuốc trị thương ở trong phòng đến đây, Trang lão gia nhận lấy bình thuốc phân phó Linh Tê trước cầm khăn lông ướt lau đi bột thuốc trên mặt, rồi sau đó cẩn thận tự mình cầm thuốc bôi cho khuê nữ. Thấy nữ nhi đau đến nhíu mày, Trang lão gia dịu dàng giải thích, "Mộng nhi, đây là Ngọc Cơ Cao lần này phụ thân đi ra biển mang về, đây chính là vật vạn kim khó mua, phụ thân cũng do cơ duyên xảo hợp mới mua được một bình, bảo đảm vết thương trên mặt ngươi sẽ không để lại sẹo." Sau khi nói xong hắn liếc mắt nhìn Trang phu nhân lấy lòng.
Trang phu nhân hừ nhẹ một tiếng, thấy nữ nhi có chút mệt mỏi, liền lôi kéo tay nhỏ của nàng nói:"Mộng nhi, trước ngươi lên giường nghỉ ngơi một lát đi, ngày mai nương sẽ trút giận cho ngươi." Nói xong nàng lại dặn dò Linh Tê mấy câu, liền dẫn người trở về Toái Ngọc hiên.
Dọc theo đường đi chú ý đến Trang lão gia đi cùng, thấy phu nhân mình vào phòng đang muốn đuổi theo, nào có thể đoán được Trang phu nhân sẽ xoay người đóng cửa. Nhìn cửa phòng đóng chặt, Trang lão gia ngây ra, chưa đến chốc lát Triệu ma ma đã ôm đồ của Trang lão gia đi ra khỏi phòng. Thấy một màn này, sắc mặt Trang lão gia lúc trắng lúc xanh, mặc dù sau khi cưới hai người cũng ầm ĩ vì lão thái thái rất nhiều lần, nhưng tình huống dưới mắt như thế này cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải.
Triệu ma ma nhìn sắc mặt cô gia khó coi, trong lời nói mang theo sự châm chọc, "Phu nhân nói, sau khi thân thể nàng đẻ non vẫn chưa khôi phục, nếu truyền bệnh qua cho lão gia, nhất định lão thái thái sẽ tức giận." Nói xong nàng trực tiếp phân phó người hầu hạ Trang lão gia ôm đồ của hắn đến thư phòng. Sau khi Trang lão gia phản ứng lại, nhìn thấy Triệu ma ma đã đi xa, nghiêng đầu đánh lên cửa phòng dồn dập sợ, nhưng rốt cuộc trong phòng cũng không có động tĩnh. Hạ nhân xung quanh thấy vậy, sợ chạm phải rủi ro đều cúi đầu xuống.
Hôm sau
Đứng ở trong viện dường như qua đêm hoa lê đã nở rộ trên những nhánh cây khắp vườn, cảm nhận nhiệt độ từ ánh nắng chiếu nghiêng mặt, Trang Như Mộng vận y phục dày mùa đông, không khỏi nhắm mắt hít sâu một hơi. Lại mở mắt chỉ thấy tròng mắt nữ tử sáng long lanh rực rỡ như những ngôi sao. Linh Tê đứng bên đang hà ra từng hơi, rồi sau đó xoa tay mấy cái, "Đại cô nương, tuyết rơi nhiều ngày như vậy, rốt cuộc trời cũng được coi như sáng rồi."
Nghe lời Linh Tê nói, Trang Như Mộng không khỏi nói tiếp, "Tối nay tuyết còn rơi lớn hơn. . . . . ." Vừa mới nói một câu, phát hiện mình lỡ lời, nàng vội vàng chuyển đổi đề tài, "Chúng ta nhanh đi đến viện mẫu thân đi, vừa rồi ở Toái Ngọc hiên đã phái người tới mời."
Linh Tê vốn không nghe rõ câu nói đầu tiên của Trang Như Mộng, nghe thấy đại

Xem tiếp: Chương 19: Chương 18