Tấn Công Ngược Thành Phi Chương 12: Chương 11
Chương trước: Chương 11: Chương 10
Editor: Tử Sắc Y
Đến cửa phủ, Trang Như Mộng thấy người trong phủ đã tới không sai biệt lắm, liền nâng váy đi đến trước mặt Trang lão phu nhân. Trang lão phu nhân nhìn thấy tôn nữ cất bước đến tâm tình cũng coi như không tệ, mà vẻ mặt những người chung quanh đều là một mảnh vui mừng, các đại gia tử (những người quyền quý) nhìn cũng là một bầu không khí hòa hợp. Trang Như Mộng đi tới trước mặt Trang lão phu nhân, trước nghiêm trang thi lễ một cái mới đứng cạnh bên người nàng. Trang lão phu nhân sờ sờ gương mặt nàng, rồi ngẩng đầu về phía Mục ma ma nói: " Người đã đến đủ chưa?"
Mục ma ma nhìn lại một chút, mới kề sát lỗ tai nàng nhỏ giọng trả lời, "Vương di nương còn chưa tới."
Mi tâm Trang lão phu nhân nhíu lại, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của Vương di nương, "Mai nhi tới chậm, xin cô cô tha lỗi. Là do hôm nay mới vừa thức dậy, thân thể thấy không được khoẻ, nên mới tìm đại phu đến xem."
Nghe lời này Trang lão phu nhân nhìn xuống bụng Vương di nương một cái, rốt cuộc lời khiển trách cũng nhịn xuống, "Bây giờ đã là phụ nhân có thai rồi, cần phải chú ý đến thân thể mới tốt." Nghĩ lại đến lời nói trước của chất nữ, nàng lại mở miệng nói lần nữa, "Nếu đã là người bên cạnh Thiên Bảo, thì không cần kêu ta là cô nữa."
Nét hả hê trên mặt Vương di nương còn chưa tan đi, nàng nghe thấy lời này không khỏi sửng sốt ngay sau đó ngượng ngùng lên tiếng, "Mai nhi đã biết."
Nghĩ tới hai ngày nay đối mặt với một loạt chuyện nhức đầu, Trang Như Mộng ngồi trên xe ngựa không khỏi xoa xoa trán. Linh Tê ở một bên hầu hạ thấy vậy, vội vàng đi lên thay nàng nhẹ nhàng ấn huyệt. Bị Linh Tê ấn một cái như vậy, Trang Như Mộng cảm thấy đột nhiên cả người sảng khoái không thôi, suy nghĩ không khỏi bay đến trên người Vương Ngọc Hương.
Không lâu lắm xe ngựa đã ngừng lại, Trang Như Mộng duỗi tay, dưới sự giúp đỡ của Linh Tê chuẩn bị xuống xe ngựa, lại nghe thấy tiếng cười khanh khách của một vị phụ nhân. Nghe tiếng cười đó Trang Như Mộng không khỏi khẽ cong môi một cái, trong lòng thì thầm nói, biểu bá mẫu tốt của ta chúng ta lại gặp mặt rồi.
Trang Như Mộng vừa xuống xe ngựa, vị phụ nhân Quang gia ăn mặc phú quý, đang nói chuyện với Trang lão phu nhân vài câu. Vừa ngẩng đầu nàng nhìn thấy, một nha hoàn xinh đẹp dìu Trang Như Mộng đi tới. Nhìn thấy nha hoàn dìu Trang Như Mộng, y phục trên người dường như còn tốt hơn cả thứ xuất nhà mình, khoé mắt nhỏ của Vương phu nhân bất giác nheo lại, thái độ càng thêm hòa ái dễ gần.
Nàng kéo Trang Như Mộng đến, "Xem xem Tiểu Quai Quai nhà ta này, tuy nhỏ hơn Ngọc Hương mấy tháng, nhưng dáng vẻ đã động lòng người như thế rồi. Bộ dáng tiểu tử này thật sự là khiến người thương yêu, xem ra còn quý khí hơn so với tiểu thư Nhà quan."
Nghe được lời này Trang lão phu nhân cảm thấy vô cùng thoải mái, "Xưa nay ngươi là một người tốt, chỉ là nha đầu này còn nhỏ không nên khen nàng như vậy tránh để nàng kiêu căng."
Vương phu nhân đang muốn trả lời, thì Trang Như Mộng đã mở miệng, "Biểu bá mẫu đã khen nhầm rồi, Như Mộng chỉ là nữ nhi thương hộ làm sao có thể hơn tiểu thư Quang Gia trong kinh đô được." Nghe Trang Như Mộng nói như vậy, cơ thể Vương phu nhân không khỏi thoải mái. Mới vừa nhìn thấy chất nữ bà con xa, khí chất trên người còn quý khí hơn so với nữ nhi nàng nuôi dạy, trong lòng của nàng vô cùng khó chịu. Hôm nay thấy nàng (TNM) tự biết mình như vậy, Vương phu nhân nhìn nữ tử trước mắt lại thoáng cảm thấy thuận mắt.
Trang Như Mộng luôn lặng lẽ quan sát Vương phu nhân, đương nhiên là nhận thấy một ít cảm xúc. Chỉ thấy nàng vẫn cung kính lễ phép như cũ trả lời: "May là mẫu thân Như Mộng cũng là thiên kim tướng môn (nhà tướng), những ngày thường mẫu thân cũng đã dạy Như Mộng không ít đức hạnh nữ tử cần có. Theo lời biểu bá mẫu mới nói về thái độ điềm đạm đáng yêu đó, mẫu thân đã từng nghiêm khắc dạy cho Như Mộng rằng Như Mộng không thể có thái độ như thế. Mẫu thân nói, trong kinh đô phàm là những khuê tú có thân phận, thường ngày đều phải trầm ổn thanh nhã, còn dáng vẻ đáng thương giả vờ hèn nhát đó, chỉ có nữ tử không lên được mặt bàn mới làm như thế."
Vương phu nhân nghe xong những lời này, âm thầm cắn mạnh hàm răng ngà. Đang lúc muốn mở miệng nói với Trang lão phu nhân về dược bổ mắt, thì lại thấy Trang Như Mộng lên tiếng, "Đương nhiên, biểu bá mẫu thương yêu Mộng nhi như vậy, nghĩ đến lời biểu bá mẫu mới nói chắc chắn chỉ là vô tâm thôi." Nói xong nàng lại nghiêng đầu sang phía Trang lão phu nhân nói: "Tổ mẫu, xin ngươi không nên vì những lời này của biểu bá mẫu mà tức giận biểu bá mẫu. Mộng nhi biết, biểu bá mẫu và biểu bá mới vừa chuyển vào kinh thành, nghĩ đến ngoại thành không có nhiều nghi lễ như vậy. Nhưng dù sao Mộng nhi cũng là trưởng nữ trong phủ, nếu trên người có chút vết nhơ nào, đương nhiên sẽ liên luỵ đến các muội muội trong Trang phủ, nếu biểu bá mẫu vì những lời này mà không vui thì xin trách phạt Mộng nhi."
Nghe nữ oa trước mắt nữ nói một hơi nhiều như vậy, từng chữ từng câu đều chỉ mình là người từ địa phương nhỏ chuyển tới không hiểu quy củ, Vương phu nhân tức giận. Nàng nghiêng đầu nhìn Trang lão phu nhân uất ức nói: "Cô cô, ta biết rõ mình và phu quân hàng năm ở ngoại thành chưa nhìn thấy qua các mặt khác của kinh đô lớn. Chỉ là Vương phủ chúng ta cũng mấy đời làm quan, ai ngờ lại để cho tiểu nha đầu Như Mộng này chê cười."
Vương

Xem tiếp: Chương 13: Chương 12