Tấn Công Ngược Thành Phi Chương 11: Chương 10
Chương trước: Chương 10: Chương 9
Editor: Tử Sắc Y
Linh Tê bỗng quỳ xuống, "Theo lời cô nương nói, hôm nay ở trong Mai viên có nha hoàn đến truyền lời, phu nhân bảo ta đi đến bên phòng nàng một chuyến. Nhưng khi đi đến nửa đường thì nha hoàn này đã không thấy bóng dáng, sau đó ta đi đến trong viện phu nhân hỏi mới biết rằng phu nhân không hề bảo ta đến." Nói đến đây gương mặt Linh Tê tràn đầy xấu hổ, "Bây giờ xem ra, nha hoàn kia nhìn rất lạ mặt, nhất định là ta bị người tính kế."
"Vậy ngươi nói một chút, hôm nay ngươi phạm lỗi ở chỗ nào?"
"Linh Tê không nên làm việc không để tâm, cứ như vậy mà bị người tính kế."
Vẻ mặt Trang Như Mộng lạnh lẽo, "Sai! Chỗ không nên của ngươi, chính là ngươi quên ai mới là chủ tử thật sự của ngươi." Thấy gương mặt Linh Tê mờ mịt, Trang Như Mộng tiếp tục nói, "Ta đã nói với ngươi, ở Như Mộng cư chỉ có một chủ tử, đó chính là ta Trang Như Mộng. Hôm nay ngươi vừa nghe bên mẫu thân truyền người đến bảo, không báo trước với ta một tiếng thì đã trực tiếp đi. Có thể thấy được trong lòng Linh Tê ngươi, vẫn luôn xem mẫu thân ta là chủ tử của ngươi. Nếu là vậy, ta sẽ lập tức chuyển ngươi về Toái Ngọc hiên."
Thấy giọng điệu đại cô nương nói nghiêm túc như vậy, Linh Tê vội vàng quỳ dưới đất cầu xin, "Linh Tê biết sai rồi, ban đầu ta chỉ nghĩ phu nhân là mẫu thân cô nương cho nên mới làm như vậy, cầu xin cô nương đừng chuyển Linh Tê về Toái Ngọc hiên, phu nhân đã cho Linh Tê làm nha hoàn cho cô nương, thì Linh Tê chỉ có một chủ tử là cô nương, chuyện hôm nay Linh Tê tuyệt không tái phạm."
Nghe lời này sắc mặt Trang Như Mộng thoáng hoà hoãn lại, "Ngươi đứng lên trước đi, nếu ngươi dám tái phạm, vậy thì không cần ngây người ở chỗ này của ta." Nói xong nàng chuyển mắt nhìn Diệu Trúc, Diệu Tuyết.
Vào lúc Linh Tê quỳ xuống thì Diệu Trúc, Diệu Tuyết cũng đã quỳ theo, thấy trước mắt Linh Tê luôn được mặt đại cô nương nay lại bị trách cứ như vậy, trong lòng hai nàng càng thêm sốt ruột. Đặc biệt là Diệu Trúc, làn váy màu quả lựu mới thay cũng bị vo thành mấy viên lớn trong bàn tay nàng.
Phát hiện Diệu Trúc khác thường Trang Như Mộng cũng không vạch trần, nàng chỉ lạnh lùng nhìn hai nàng nói, "Chuyện hôm nay, hai ngươi không cần nói nhiều trong lòng ta đã rõ. Những lời Linh Tê nói, các ngươi cũng phải ghi nhớ ở trong lòng cho ta, các ngươi chỉ có một chủ tử và đó chính là ta Trang Như Mộng. Ngày sau nếu có chuyện hạ nhân thay chủ, thì cũng đừng trách Trang Như Mộng ta lòng dạ ác độc."
Hai người quỳ dưới đất, lập tức đồng thanh, "Nô tỳ ghi nhớ."
"Chuyện hôm nay, phạt tất cả các ngươi một tháng tiền tiêu vặt."
"Tạ ơn cô nương đã khai ân."
Nghe lời này, Trang Như Mộng hài lòng gật đầu một cái. Nàng nhìn ba người rồi mở miệng nói, "Ta nhớ sáng mai là sinh thần (sinh nhật) của cữu tổ phụ (anh của bố), lúc đó các ngươi phải cảnh giác một chút cho ta." Nghĩ tới kiếp trước, dáng vẻ đắc ý của Vương Ngọc Hương, đáng thương nhất chính là hài nhi nàng, cuối cùng nàng còn nghe được những lời truyền miệng ——"Ngươi có nghe nói không? Lần này người tố cáo Trang gia với hoàng thượng, chính là thân thích của Trang phủ —— Vương phủ." "Chuyện này, ta sớm biết rồi. Vương lão gia không phải vì vậy mà được thăng quan hai phẩm, trực tiếp làm quan lớn hay sao."
Nhớ tới những chuyện này, trái lại Trang Như Mộng càng cười đến dịu dàng, Vương phủ, Vương Ngọc Hương, ta thật sự hết sức mong đợi đến ngày mai.
Sau khi cho nha hoàn hầu hạ lui ra, Trang Như Mộng cầm lên một quyển sách xem. Đợi đến khi Linh Tê vào nhà, nhìn thấy ánh mắt đại cô nương ngây ra nhìn vào sách. Nàng đi lên gọi một tiếng, "Đại cô nương."
Trang Như Mộng phục hồi tinh thần hỏi, "Chuyện gì?"
Linh Tê đi tới sau lưng Trang Như Mộng, vừa thay nàng tháo trâm cài vừa tiếp tục nói, "Sáng mai là sinh thần của cữu lão thái gia, đại cô nương liệu đã chuẩn bị gì chưa?"
Nghe lời này, trong mắt Trang Như Mộng tràn đầy sự chán ghét. Nhất thời Linh Tê nhìn thấy một màn này từ trong gương đồng bị doạ sợ, đợi nàng nhìn lại lần nữa, hai mắt nữ tử trong gương đồng cong cong mỉm cười với nàng. Linh Tê đáp lại bằng nụ cười nhạt, rồi cho rằng cảnh vừa rồi nhất định là do nàng hoa mắt. Trước đây không lâu cữu lão thái gia từ vùng khác tới định cư ở kinh đô, đại cô nương cũng chỉ thấy một vài người nhà của cữu lão thái gia, làm sao có thể chán ghét bọn họ như thế.
Lúc Linh Tê nghĩ như vậy, Trang Như Mộng lên tiếng, "Cứ chuẩn bị theo lệ thường là được."
Đêm đó, Trang Như Mộng lại mơ thấy một màn cha mẹ chết thảm.
"Có nghe nói không? Lần này người tố cáo Trang gia với hoàng thượng, chính là thân thích của Trang phủ —— Vương phủ."
"Chuyện này ta sớm biết rồi, Vương lão gia không phải vì vậy mà được thăng quan hai phẩm, trực tiếp làm quan lớn hay sao."
"Nhắc tới Vương lão gia cũng thật độc ác, ngay cả thân thích mình cũng xuống tay được."
. . . . . .
Trong mộng nàng trơ mắt nhìn người thân lần lượt chết thảm ở trước mặt, nàng gào thét điên cuồng, nhưng lại không có năng lực để thay đổi tất cả. Giống như lần lượt luân hồi, lần lượt nàng phải trải qua nỗi thống khổ như này.
Hôm sau lúc Như Mộng mở mắt, thì gối đầu đã bị nước mắt của nàng thấm ướt. Nhìn lại căn phòng quen thuộc, nàng lại cảm ơn trời xanh cho nàng cơ hội quay lại lần nữa. Vừa nghĩ tới những chuyện này, Linh Tê đã vòng qua bình phong cười khanh khách đi vào.
Chỉ là nụ cười trên mặt Linh Tê, sau khi nhìn thấy đôi mắt sưng như hột đào của Trang Như Mộng liền trầm xuống. Nàng đi lên lo lắng nói, "Đại cô nương ngươi làm sao vậy?"
Trang Như Mộng chỉ chỉ gối đầu ướt nhẹp, "Tối hôm qua lại nằm mơ."
Nghe thấy lời này trên mặt Linh Tê hết sức bất đắc dĩ, "Gần đây mỗi ngày đều ăn cháo an thần, nô tỳ không thấy đại cô nương gặp ác mộng có thay đổi tốt." Nói xong con ngươi nàng đảo vòng mấy lần, "Lời này không nên nói, nô tỳ thấy sau khi đại cô nương hôn mê tỉnh dậy luôn đều gặp ác mộng, chỉ sợ là bị dính vật bẩn nào rồi. Nếu không chờ nô tỳ đi bẩm báo với phu nhân, cho nàng mời mấy người tới cúng bái ở trong phủ một chút."
Nghe xong lời Linh Tê nói, Trang Như Mộng lúng túng cười một tiếng. Chuyện nàng đột nhiên quay lại lúc còn nhỏ vốn đã cổ quái, nếu thật sự muốn trừ tà nhất định không chỉ đối phó với mình đi. Không muốn nói đến đề tài này, Trang Như Mộng nói qua loa: "Dù gặp nhiều ác mộng thì có sao, sao lại nói tới chuyện này rồi. Đúng rồi, hôm nay có chuyện gì tốt? Mà lúc vừa vào nhà, ta trông thấy gương mặt của Linh Tê cô nương đã cười thành đóa hoa."
Bị đại cô nương nhà mình trêu ghẹo Linh Tê cười hì hì, "Cũng không phải là chuyện tốt, sáng sớm hôm nay lão thái thái sai người đến, tặng cho đại cô nương mấy khổ vải thượng hạng và đồ trang sức."
Nói xong nàng vỗ tay, lập tức Diệu Trúc, Diệu Tuyết tay cầm mâm gỗ lớn đựng đồ trang sức đi vào. Trang Như Mộng

Xem tiếp: Chương 12: Chương 11