81 Chương 81
Hắn biến đâu suốt mấy ngày trời.
Phan đi làm trở lại. Còn cô, công việc sướng như tiên.
Cô chỉ việc mặc áo dài đứng cửa niềm nở chào khách vào khách ra, đôi lúc tiện thể làm một vài công việc của bồi bàn.
82 Chương 82
Salon IMBuE – một địa chỉ tóc nam đẳng cấp ở Hà nội, hôm nay bận rộn từ rất sớm, đó là vì yêu cầu của một vị khách quan trọng. Đó là Phúc.
83 Chương 83
Thảo nhấc chai rượu và rót vào ly của Phúc, rồi gắp vào bát Phúc miếng hàu nướng, quay ra lật mấy miếng cá đang nướng vàng trên bếp. Ba ông bạn của Phúc đang ngồi chờ món này từ nãy, sắp ăn được rồi, Thảo lật nhanh tay và gắp vào bát cho mọi người.
84 Chương 84
Quán nước vỉa hè, Phan và Thảo đang ngồi với cốc chanh đá mát lạnh trước mặt, Phan mặt đỏ gay dù đã kết thúc chiến sự được một lúc. Thảo vừa mới kéo Phan vào đây, sau khi phải bồi thường và nhận những ánh mắt xa lánh từ những người trong quán cà phê thơ mộng kia.
85 Chương 85
“Thảo, hôm nay là ngày về em không nhớ à?” – giọng ông Mạnh nhẹ nhàng trong điện thoại.
“À, tôi quên mất!” Thảo buột miệng.
“Quên… hay thật, nhưng không sao.
86 Chương 86
Phúc buông đũa rồi đứng dậy đi lên phòng, bỏ lại đằng sau cái nhìn lo lắng của cha mẹ. Mấy hôm nay anh lại thành hiện tượng lạ trong gia đình.
87 Chương 87
-Mình đã nói rồi. Nghỉ là nghỉ. – Phan trợn mắt với Thảo
-Không còn cách nào nữa sao? Thực sự không còn cách nào nữa sao? – Thảo vừa quệt nước mắt vừa nói.
88 Chương 88
Phúc đi ra từ phòng khám tư nhân, đến thẳng một chiếc xe hơi sang trọng đậu sẵn bên lề đường, anh mở cửa, Nam đã ngồi ở vô lăng. Xe lướt êm trên phố vắng.
89 Chương 89
Phượng Hoàng đang giờ khách ăn kín bàn, nhưng vẫn còn một bàn trống ở trung tâm, Thảo linh tính đó là bàn của Phúc. Nhưng giờ đã 12h30, mong rằng hắn bận quá không tới được.
90 Chương 90
Thảo ngồi trong nhà tắm giặt chiếc áo của Phúc. Bên cạnh cô là chai thuốc tẩy. Cô không dám mạnh tay với cái áo này. Phúc bảo nó có giá tới mấy triệu, anh ta sẽ bắt đền cô số tiền đó nếu cô không giặt trả.
91 Chương 91
Thảo mỏi mệt bước vào phòng trọ rồi chốt cửa, rồi cứ để nguyên bộ áo dài trên người cô nằm vật xuống giường. Vừa nãy cô đã đi như trốn khỏi Phượng Hoàng, vì cô biết sau khi hai cái gã kia ăn no thế nào cũng xuống hỏi thăm cô.
92 Chương 92
Trời đêm, bệnh viện khá im ắng, các lối đi đều vắng vẻ. Hai chữ cấp cứu trên tấm biển hộp sáng đèn treo cao nổi bật ngay lối vào. Phòng cấp cứu đóng cửa, bên ngoài vắng lặng với hai hàng ghế chờ chỉ có vài ba người ngồi.
93 Chương 93
Thảo đi bộ ra khỏi cổng bệnh viện, tóc buông dài, trên đầu không còn cuốn băng nữa. Chẳng khó khăn gì cô đã thấy cái đuôi của mình. Đương nhiên vì nó chẳng phải bé nhỏ gì mà còn to đùng to đoàng ra ý.
94 Chương 94
Chiếc xe bốn chỗ màu trắng lượn êm trên cung đường quanh núi. Xung quanh cảnh vật đẹp như tranh. Những dãy núi hiền hòa nhấp nhô trong mây mờ, không gian phủ một màu xanh cây cối, xen lẫn là những con đường như dải lụa dài, màu trắng và uốn lượn quanh co giữa thiên nhiên hùng vĩ.
95 Chương 95
Buổi tối con ngõ đi vào khu tập thể nơi Thảo trọ vắng vẻ thoáng đãng, khác hẳn với ban ngày chợ búa tấp nập. Một quán cà phê bình dân vắng khách đang hắt ra những ánh đèn nhấp nháy chậm chạp cũ kỹ.
96 Chương 96
Thảo đi chầm chậm dọc hành lang. Khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ. Cô vừa mới lên gặp Thông. Sếp thì bảo tăng lương, người yêu thì bắt nghỉ việc.
97 Chương 97
Bên một bàn nhậu trên vỉa hè, ông Mạnh cùng một thanh niên dáng vẻ đàn em đang lai rai. Ông gắp một miếng lòng bỏ vào mồm nhai nhồm nhoàm, thằng em đang dốc chai bia rót đầy hai cốc lớn.
98 Chương 98
-Phải đi rồi – Phan nhìn đồng hồ đeo tay, vẻ tiếc nuối.
-Sao nhanh thế! – Thảo cũng thốt lên.
-Nhanh là đương nhiên mà, lúc mình về đã bảy rưỡi.
99 Chương 99
-Dạ, bọn em rình được một thằng, đang tẩn thì có thằng đến cứu… nó đánh tanh quá anh ạ, bọn em phải chạy, chẳng kịp chụp ảnh… – Một thằng đàn em đứng dưới gốc cây vỉa hè đang alo bằng di động – Dạ thằng đó gầy, cao, mặt xương xương… em còn chưa kịp hỏi tên nó… dạ, thằng Phan em có biết mặt đâu… vâng, làm sao em biết nó có phải thằng Phan không.
100 Chương 100
Ngày chủ nhật, bến xe tấp nập hơn hẳn, tiếng loa phát thanh liên tục vang lên. Trong bãi xe, rất nhiều người đang đi vào, lẫn trong đám đông đó có Thảo.