61 Chương 61
Trong nhà vệ sinh của nhà hàng, Thảo mặc áo sơ mi quần âu đứng trước gương, bẻ lại cổ áo. Cô với bộ đồng phục bàn trên móc vừa mới thay ra vắt ngang cánh tay đi ra.
62 Chương 62
Tòa cao ốc CDI hôm nay không khí rộn ràng hơn thường lệ. Từ sáng sớm người ta đã chở đến các giỏ hoa lớn đủ các sắc màu rực rỡ rải từ ngoài cổng đến chân cầu thang.
63 Chương 63
Trong phòng làm việc của anh quản lý nhà hàng, Thảo ngồi ghế đối diện trước bàn làm việc của quản lý.
-Em sao thế. Hết xin làm lại xin nghỉ, hết xin nghỉ lại xin làm, thế bây giờ là em xin nghỉ thực sự chưa?
-Dạ, em xin lỗi anh, em thực sự không muốn thế này đâu, em cũng không phải là người gây ra chuyện này đâu.
64 Chương 64
Tấm biển SAHI SAHI Restaurant nổi bật giữa bầu kiến trúc mang đậm phong cách Nhật nằm tọa lạc trên một con phố lớn. Trong một phòng VIP với không gian Nhật đến từng chi tiết, Phúc cùng khoảng hơn mười nhân viên nam, trong đó chỉ có một nữ ngồi khoanh chân trên nệm, quay mặt vào nhau quanh một cái bàn gỗ lớn hình chữ nhật.
65 Chương 65
-Nói thật với em là anh giờ chẳng có quyền hạn gì với em hết. – Thông quản lý nhìn Thảo lắc đầu cười. – Em muốn làm việc gì thì nói với Phúc, nó ok thì anh sắp xếp, sao cũng được.
66 Chương 66
Chiếc xe bốn chỗ màu đen sang trọng lao nhanh trên đường. Nó lao đến nơi Thảo trọ và đỗ xịch ở sân một khu tập thể cũ năm tầng. Cửa xe mở, Phúc bước ra, áo sơ mi quần âu cắm thùng, nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn mười hai giờ.
67 Chương 67
Mấy ngày hôm nay buffet Phượng Hoàng liên tục vắng đi mấy vị khách quan trọng thường ngày là Phúc và mấy người bạn. Thông quản lý sốt xình xịch vì sợ mất con cá béo.
68 Chương 68
Thảo chạy một mạch đến “hoang đảo” của nhà hàng và đứng ở đó tức tưởi khóc. Cô khóc mãi, khóc mãi, khóc đến thỏa thuê, Phúc không hề theo bước, cô cứ một mình cô độc khóc.
69 Chương 69
Không khí sực mùi căng thẳng trong văn phòng làm việc của Phúc. Phúc ngồi tại bàn, giang rộng tay hai phía, chống bàn tay lên mép bàn, nét mặt giận dữ, từng nếp nhăn cáu kỉnh còn hằn trên trán.
70 Chương 70
Sân nhà Thảo giăng mấy cái chăn mùng trong nắng. Dưới nền sân, nước vẫn nhỏ tong tỏng từ chiếc chăn. Bên giếng nhà, Thảo vẫn hì hục giặt tiếp một chậu quần áo lớn.
71 Chương 71
Thảo hì hụi bên giếng giặt chiếu. Nốt ngày hôm nay, công việc tổng vệ sinh nhà cửa của cô sẽ kết thúc bởi không còn gì để dọn. Từ mai cô sẽ đi tìm việc.
72 Chương 72
Bó hoa hồng đỏ thắm với những lớp giấy gói rất cầu kỳ đặt trên bàn nhà Thảo. Ông Mạnh đi ra sân, đến cạnh Thảo đang đứng nhìn ra vườn, mặt Thảo đỏ gay tức tối.
73 Chương 73
-Thảo ơi, mở cửa cho anh, mở cửa! – Tiếng ông Mạnh gọi to từ ngoài.
Trong nhà, Thảo ngồi trên ghế bịt hai tai lại, mắt nhắm tịt chịu đựng.
74 Chương 74
“Này, mày ra chợ mua anh cân cam với hộp sữa… à, bà xã anh mệt… thế nhé, mua loại ngon nhất đấy”.
Thảo nằm trong buồng nghe tiếng ông Mạnh alo cho đàn em ở phòng ngoài.
75 Chương 75
Bệnh viện đa khoa quốc tế kèm theo dòng chữ tiếng Anh gắn trên tấm pano nổi bật giữa phố. Trong một phòng bệnh, các tiện ích bên trong cho thấy đây là một phòng tiêu chuẩn đặc biệt cao cấp.
76 Chương 76
Sau mười mấy phút, Phúc đã có mặt ở Sơn Đông quán. Đây là nhà hàng của gia đình Sơn, một nơi nổi tiếng về đặc sản núi rừng, hi vọng đầu bếp ở đây sẽ làm anh muốn cầm đũa.
77 Chương 77
Trời xanh mây trắng, những thảm lúa mênh mông xanh rờn đang lướt qua, nắng sớm loang loáng qua ô kính, một ngày đẹp trời đây!
Ngồi trên xe khách, Thảo nghiêng mặt ra ô cửa, cảnh vật bên ngoài không thu hút cô nhiều lắm, mà nó đang đẩy dòng suy nghĩ của cô miên man hơn.
78 Chương 78
Ì ọp trong nhà tắm để rũ đi bụi đường, chợt có tiếng đập cửa. Phan đã tới. Cô mặc ào quần áo, nhanh chóng chạy ra, để nguyên mái tóc ướt. Vừa hé cánh cửa cô đã giật mình.
79 Chương 79
Ngay sau đó, Phan lập tức hỏi chuyện cô và Phúc. Đang cơn tức giận, cô tức tưởi kể ra tất cả, rằng cô đã gặp hắn thế nào, hắn đã o ép cô ra sao, những ngày cô phải chịu đựng hắn, và vì sao cô phải chịu đựng hắn… Kể xong, lại bị nghe Phan trách cô ngốc, cô không muốn Phan đánh nhau rồi cuối cùng vẫn xảy ra đấy thôi.
80 Chương 80
Quán cà phê bình dân đông khách, mọi người ngồi ra cả hè phố. Chỗ túm tụm ồn ào, chỗ thưa vắng. Có vẻ không được yên tĩnh cho lắm nhưng đấy là chỉ nhìn vẻ bề ngoài.