61 Có lẽ do Vân Thanh Phong liên tục không ngừng lặp lại, hay bởi ba chữ Mặc không chết đã kích thích đại não Dạ Hi. Huyết sát trong mắt rút đi, con ngươi đỏ rực dần dần biến thành màu đen.
62 Cứ như vậy, xuân đi thu đến, trong nháy mắt, thời gian năm năm đã trôi qua. Bên trong một nơi hoang gia dã ngoại nào đó ở lãnh thổ Tuyết quốc, Dạ Hi chậm rãi đi dạo, mà sát người một đầu Bạch Hổ, nói nó là Bạch Hổ kỳ thực lại có chút không giống, toàn thân nó là bộ lông trắng như tuyết mà lại dài, thoại nhìn càng giống một con bạch miêu to lớn gấp bội.
63 Mà bên này, Dạ Hi bị Thương Diên đuổi ra, cũng không hề nhàn rỗi. Đã có Thương Diên bảo hộ cho Quân Mặc Hiên, vậy nàng sẽ vì hắn mà bảo vệ Thiên Thần.
64 Đột nhiên, mấy nam tử quần áo lộng lẫy mang một thanh gỗ trầm hương làm thành ghế lớn cùng một cái bàn đi vào, bên cạnh còn có một người ôm nệm êm. Một nhóm mấy người đi tới ngay chính giữa hội trường, tìm vị trí tốt để xuống.
65 Cứ như vậy, xuân đi thu đến, trong nháy mắt, thời gian năm năm đã trôi qua.
Bên trong một nơi hoang gia dã ngoại nào đó ở lãnh thổ Tuyết quốc, Dạ Hi chậm rãi đi dạo, mà sát người một đầu Bạch Hổ, nói nó là Bạch Hổ kỳ thực lại có chút không giống, toàn thân nó là bộ lông trắng như tuyết mà lại dài, thoại nhìn càng giống một con bạch miêu to lớn gấp bội.
66 Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, ánh mắt Dạ Hi hiện lên vẻ mất tự nhiên, bàn tay nhỏ bé dùng một chút lực tránh thoát khỏi lồng ngực Quân Mặc Hiên.
67 Đột nhiên, mấy nam tử quần áo lộng lẫy mang một thanh gỗ trầm hương làm thành ghế lớn cùng một cái bàn đi vào, bên cạnh còn có một người ôm nệm êm. Một nhóm mấy người đi tới ngay chính giữa hội trường, tìm vị trí tốt để xuống.
68 "Vừa rồi người của ngươi tự nguyện nhận thua, đây xem như là hồi báo. " Dạ Hi thản nhiên nói. Nàng biết Nam Cung Trần có bệnh, rất cần đóa hoa Thiên Sơn tuyết liên này, vậy mà, hắn lại để cho thủ hạ mình rút lui khỏi cuộc tranh tài.
69 Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, ánh mắt Dạ Hi hiện lên vẻ mất tự nhiên, bàn tay nhỏ bé dùng một chút lực tránh thoát khỏi lồng ngực Quân Mặc Hiên.
70 Quân Tư Mặc thật sự không chịu nổi bị lắc lư nữa, mặt nhăn nhó nói ra một câu: "Người. . . . . . Có thể thả con xuống không?"Nghe vậy, Quân Mặc Hiên nghiêng đầu, nét mặt hắn đùa giỡn nhìn vẻ mặt khổ sở của Tiểu Tư Mặc, thiếu chút nữa không nhịn được mà bật cười.
71 "Vừa rồi người của ngươi tự nguyện nhận thua, đây xem như là hồi báo. " Dạ Hi thản nhiên nói. Nàng biết Nam Cung Trần có bệnh, rất cần đóa hoa Thiên Sơn tuyết liên này, vậy mà, hắn lại để cho thủ hạ mình rút lui khỏi cuộc tranh tài.
72 Lúc này, Quân Tư Mặc đang núp ở trong ngực Quân Mặc Hiên ngẩng đầu nhỏ lên, vẻ mặt niềm nở nhìn phụ thân mình, nhỏ giọng đáng yêu nói: "Phụ thân, buổi sáng tốt lành, không đúng, phải là buổi trưa tốt lành.
73 Quân Tư Mặc thật sự không chịu nổi bị lắc lư nữa, mặt nhăn nhó nói ra một câu: "Người. . . . . . Có thể thả con xuống không?"
Nghe vậy, Quân Mặc Hiên nghiêng đầu, nét mặt hắn đùa giỡn nhìn vẻ mặt khổ sở của Tiểu Tư Mặc, thiếu chút nữa không nhịn được mà bật cười.
74 Dĩ nhiên, khi Dạ Hi đến thì Lý Nhược Tuyết cũng đã nhận ra sự tồn tại của Dạ Hi. Mấy ngày trước, nàng phái người thăm dò mới biết Dạ Hi chính là Hiên vương phi, vì vậy nàng mới thiết kế một vở kịch này.
75 Lúc này, Quân Tư Mặc đang núp ở trong ngực Quân Mặc Hiên ngẩng đầu nhỏ lên, vẻ mặt niềm nở nhìn phụ thân mình, nhỏ giọng đáng yêu nói: "Phụ thân, buổi sáng tốt lành, không đúng, phải là buổi trưa tốt lành.
76 Một khắc đồng hồ tiếp theo, hai người Dạ Hi gần như đã lục lọi khắp Lạc gia bảo nhưng vẫn không hề tìm được nơi gọi là căn cứ quân sự kia. Dạ Hi nhiều lần nghi ngờ, có phải căn cứ quân sự không có ở Lạc gia bảo này hay không.
77 Dĩ nhiên, khi Dạ Hi đến thì Lý Nhược Tuyết cũng đã nhận ra sự tồn tại của Dạ Hi. Mấy ngày trước, nàng phái người thăm dò mới biết Dạ Hi chính là Hiên vương phi, vì vậy nàng mới thiết kế một vở kịch này.
78 Nghe thấy giọng nói của Quân Tư Mặc, hai người Dạ Hi nhanh chóng tách ra. Quân Mặc Hiên đen mặt nhìn Quân Tư Mặc, hắn có thể đừng xuất hiện đúng vào thời khắc mấu chốt được không.
79 Một khắc đồng hồ tiếp theo, hai người Dạ Hi gần như đã lục lọi khắp Lạc gia bảo nhưng vẫn không hề tìm được nơi gọi là căn cứ quân sự kia. Dạ Hi nhiều lần nghi ngờ, có phải căn cứ quân sự không có ở Lạc gia bảo này hay không.
80 Dạ Hi, ngươi nói bậy. " Dạ Ngữ xấu hổ, tức giận nói. Nói xong, vung roi dài trong tay lên, muốn tấn công Dạ Hi. Năm năm qua, nàng khổ luyện võ công, chính là để một ngày này có thể đánh bại Dạ Hi.