21 Chương 21Thiên Tố lưu luyến nhìn Vân Chử, như hạ quyết tâm gì đó, nàng bỗng nói:“Nhược Nhất, chúng ta trốn ở đây chẳng khác nào ngồi chờ chết”. Nhược Nhất vẫn đắm chìm trong nỗi kinh ngạc khi biết mình có thêm một sức mạnh kỳ lạ, nghe những lời Thiên Tố nói mà cô hơi hoảng hốt, bất giác gật đầu, rồi lại sờ vào dấu ấn.
22 Chương 22Đến khi Nhược Nhất quay lại chỗ cũ, khe núi nơi Cửu Man rơi xuống đã không còn bụi đất,nó rất thư thái ngồi dưới khe núi, chín cái đầu không ngừng ngo ngoe.
23 Chương 23Bàn tay trên cổ Nhược Nhất không ngừng siết chặt khiến mặt cô tím tái. Đôi mắt màu tím long lanh của Thương Tiêu lúc này đã hóa màu mận chín, răng nanh mọc dài, vô cùng sắc nhọn.
24 Chương 24Khi mở mắt ra, Nhược Nhất nhìn thấy trời xanh mây trắng,ánh nắng chan hòa, bóng cây xào xạc, ngửi thấy mùi hương của cỏ xanh và hoa dại, nghe thấy tiếng nước chảy róc rách và tiếng chim líu lo, không gian sao mà hài hòa đến thế!Nhược Nhất muốn ngồi dậy, nhưng vừa dùng lực, từng khớp xương, từng thớ thịt của cô đều đau nhức.
25 Chương 25Thương Tiêu chưa bao giờ khiến Nhược Nhất phải chịu thiệt. Chưa bao giờ. Khi hai người cãi nhau, phần lớn là Thương Tiêu vào bếp nấu mỳ suông cho Nhược Nhất.
26 Chương 26Chỉ dựa vào hai tiếng “cầu thân” của y nữ, Nhược Nhất vẫn không dám chắc về mối quan hệ của Nguyệt Hoàng và Anh Lương chủ. Nhưng điều khiến cô chắc chắn hơn chính là thái độ của những môn đồ Anh Lương sơn.
27 Chương 27Nhược Nhất vẫn đang suy đoán trong sự ngờ vực. Thương Tiêu sầm mặt rảo bước tới bên cô, nắm cổ tay của cô, kéo cô đi về. Nhược Nhất bị kéo đi lảo đảo, liền bực bội, nói: “Mới sáng ra mà chàng làm gì vậy?”.
28 Chương 28Cảm giác choáng váng càng lúc càng mãnh liệt. Luồng sáng trắng trước mắt tản ra, đúng lúc Nhược Nhất như sắp rơi vào đó, bỗng một luồng sức mạnh không biết từ đâu ập tới, kéo cô ra khỏi cảm giác choáng váng.
29 Chương 29Có yêu Thương Tiêu không? Nhược Nhất không cần nghĩ cũng có thể trả lời được câu hỏi này. Từ khi gặp Thương Tiêu, trong lòng cô luôn có hắn. Nhược Nhất thậm chí không thể tưởng tượng được, nếu bây giờ cô không quan tâm tới Thương Tiêu nữa, vậy thế giới của cô sẽ như thế nào.
30 Chương 30“Khí ma sát!”. Nhược Nhất kinh hãi thốt lên, “Vì sao Nguyệt Hoàng lại sinh ra ma khí?”. Từ lần cuối Nhược Nhất gặp nàng ấy tới nay chưa đầy nửa tháng, người hào sảng như Nguyệt Hoàng lại sinh ra khí ma sát sao?Thương Tiêu khẽ cau mày, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ma khí sinh ra thuận theo thiên, địa, nhân linh.
31 Chương 31Cô… chết rồi sao?Nhược Nhất tỉnh lại dưới bầu trời xanh thẳm, tai vẫn còn nghe thấy những tiếng ù ù. Cô chống người ngồi dậy, dần nhìn rõ mọi thứ xung quanh, có bãi cỏ, có đại thụ, còn có thác nước và hồ sâu ở phía xa.
32 Chương 32Đoạn quá khứ này của Nhược Nhất là gì?“Huân Trì, ta đào được cái này sau núi”. Nhược Nhất của hai trăm năm trước vui sướng đặt nhân sâm lên bàn.
33 Chương 33“Quay về”. Huân Trì yếu ớt nói: “Lùi về trong kết giới”. Nhược Nhất bừng tỉnh, cô đỡ vai Huân Trì, dìu hắn dậy, bàn tay dính đầy máu khi chạm vào ngực hắn.
34 Chương 34Mạc Mặc cuống điên lên khi bị ngăn bên ngoài kết giới sương đen. Nhan Nhược Nhất và Thương Tiêu đi vào kết giới đã hơn một canh giờ, bên trong vẫn không hề có động tĩnh gì.
35 Chương 35Nhược Nhất nghĩ, cô không bao giờ quên ánh mắt giống như được cải tử hoàn sinh của Thương Tiêu khi ấy. Ánh mắt lấp lánh trong khoảnh khắc ấy rực rỡ hơn cả ánh sao trên trời.
36 Chương 36Một chùm sáng bạc từ cơ thể Thương Tiêu bắn ra va chạm với luồng khói đen đang quấn quanh hắn. Chỗ va chạm mạnh thậm chí còn phát ra tiếng động.
37 Chương 37Đình trên núi phía sau Anh Lương đúng là nơi lý tưởng để thưởng nguyệt. Đình được xây ở trên một vách núi, xung quanh không có vật gì che chắn, đứng đây sẽ thấy song nguyệt càng sáng tỏ.
38 Chương 38Nhược Nhất đi tới chỗ ở của Thương Tiêu, đến trước cửa tiểu viện của hắn thì cô dừng bước. Lúc này cô cảm nhận sâu sắc được tâm trạng phức tạp khi về thăm chốn cũ.
39 Chương 39Sáng sớm hôm sau. Thương Tiêu tỉnh dậy khi trời còn chưa sáng hẳn, Nhược Nhất ngoan ngoãn nằm bên cạnh, hơi thở ấm áp. Ngón tay của Thương Tiêu vẫn đan trong mái tóc của Nhược Nhất.
40 Chương 40Mạc Mặc miệng còn hơi rượu, lẩm bẩm: “Có muỗi sao?”Sau đó lập tức kết một kết giới, “Ta tuyệt đối sẽ không thất bại một phép thuật đến ba lần!”.