Ta là Thực Sắc Chương 053. Phòng Tắm, Mĩ Nam, Sói Mẹ 1
Chương trước: Chương 052. Kết Hôn Và Sinh Con
Bạn học hào hoa phong nhã đi ở phía trước, tôi cùng Thịnh hồ ly đi ở phía sau.
Tôi nhỏ giọng hỏi: “Chuyện như thế này, ngươi có phải là không muốn thừa nhận quan hệ giữa chúng ta không?”
Nụ cười của Thịnh hồ ly, có chút lạnh: “Hàn Thực Sắc, người không muốn thừa nhận quan hệ giữa chúng ta, là ngươi.”
“Ta?” Tôi đầu óc mơ hồ không thể hiểu nổi: “Ta không muốn thừa nhận khi nào?”
“Từ đầu tới cuối”, Thịnh hồ ly hừ nhẹ một tiếng: “Lúc bắt đầu là chỉ bằng lòng cùng ta lên giường, không muốn thừa nhận quan hệ yêu đương của chúng ta, sau lại lại không muốn cùng ta ở chung, ba lần bốn lượt muốn chạy trốn, rồi buổi chiều hôm nay đối với lời đề nghị kết hôn sinh con của ta còn khịt mũi khó chịu.”
“Cho nên, ngươi muốn làm cho ta nếm thử mùi vị bị bỏ rơi.” Tôi bừng tỉnh hiểu ra.
Thịnh hồ ly không nói gì, nhưng này khóe miệng hơi hơi nhếch lên đã biểu lộ rõ vấn đề này.
Tôi nhìn hắn, khoát tay chỉ, nói: “Tiểu Thất à, ngươi ngây thơ quá.”
Thịnh hồ ly: “. . . . . .”
Nhưng mà, tôi quên, Thịnh hồ ly là không thể chọc a.
Giờ phút này, tôi nhìn nồi lẩu thịt dê trước mặt, khóc không ra nước mắt.
Tôi ghét nhất là ăn thịt dê!
Mà Thịnh hồ ly chính là biết điểm ấy, cho nên mới trừng phạt tôi, chỉ bởi vì tôi nói hắn ngây thơ.
Thịnh hồ ly, thật sự là N lần đê tiện!
Tôi chỉ có thể bụng đói kêu vang mà ngồi ở một bên, càng không ngừng uống nước, nước mắt tủi thân hòa vào nước bọt cùng nhau ào lên mà tuôn.
U oán nhìn Thịnh hồ ly vài lần, người ta cũng không để ý đến tôi, không có biện pháp, tôi chỉ có thể ôm bụng, ngồi phịch ở trên bàn ăn.
Thịnh hồ ly cùng người bạn học “chày gỗ” hào hoa phong nhã càng không ngừng nói chuyện đại học đến thú vị, vui quên trời đất.
Tuy rằng cúi đầu, ỉu xìu thờ ơ, nhưng tôi vẫn là vểnh tai nghe được không ít về chuyện liên quan đến Thịnh hồ ly.
Quả nhiên, Thịnh hồ ly là loại sinh viên ưu tú của trường học bọn hắn, cái loại mà trên cơ bản là mỗi học kỳ đều nhận được học bổng hạng nhất.
Đồng thời, còn biết, vào lúc đó Thịnh hồ ly là vạn người mê, tướng mạo tốt, thành tích tốt, sự ái mộ của các bạn nữ sinh rất nhiều.
Khi đang nói đến đề tài này, vị bạn học chày gỗ hào hoa phong nhã kia nhìn trộm tôi vài cái, phỏng chừng là đang buồn bực, vì cái gì Thịnh hồ ly vĩ đại nhà bọn họ lại thua trên tay tôi?
Tôi chỉ có ở trong lòng nói thầm với hắn, nguyên nhân chính là tôi và Thịnh hồ ly đều có một trái tim thô tục.
Chẳng qua khác biệt ở chỗ, sự thô tục của thịnh hồ ly là giấu ở bên trong.
Mà sự thô tục của tôi, lại là trong ngoài như một.
Rác rưởi cùng rác rưởi ở một chỗ, đó là đạo lý hiển nhiên.
Cho nên, tôi liền dễ như trở bàn tay mà tóm Thịnh hồ ly.
Đương nhiên, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, ngẫu nhiên, tôi cũng chen vào một câu: “Đúng rồi, vì sao Thịnh Du Kiệt phải gọi là Tiểu Thất?”
Bạn học chày gỗ hào hoa phong nhã trả lời: “Bởi vì tuổi của hắn trong phòng ngủ xếp thứ bảy, phòng ngủ chúng ta ở tổng cộng bảy người, lão Đại gọi là Vương Tử Kiệt, lão Nhị kêu. . . . ..”
Nghe vậy, tôi che miệng lại, cười đến vẻ mặt dâm đãng.
“Ngươi lại suy nghĩ cái gì?” Thịnh hồ ly chậm rãi mà uống một chén canh thịt dê.
Mắt tôi híp thành một đường: “Ta biết, lão Nhị gọi là tiểu đệ đệ, ha ha ha ha…”
Thịnh hồ ly: “. . . . . .”
Bạn học chày gỗ hào hoa phong nhã: “. . . . . .”
Thừa lúc tôi cười đến mắc tiểu luôn, thì Thịnh hồ ly giở trò dưới chân, đá ghế của tôi một cái, như vậy tôi liền tứ chí chổng vó, ngã trên mặt đất.
Dù sao loại bạo lực gia đình này cũng không phải một ngày hai ngày, Hàn Thực Sắc tôi da ráp thịt thô, gân cốt là làm bằng sắt, căn bản không thể ngã hỏng được.
Cho nên, tôi vỗ vỗ mông, đứng lên.
Tiếp tục tác chiến.
Tôi lại hỏi: “Bạn học, chẳng lẽ mọi người trong phòng ngủ các ngươi chịu được tính cách của Thịnh Du Kiệt sao? Ta cảm thấy, hắn quả thực chính là cực phẩm trong đám quái nhân mà ta gặp được.”
Chày gỗ hào hoa phong nhã cười nói: “Sao lại như vậy chứ? Tính cách của Tiểu Thất rất hiền hoà mà.”
Tôi chậm rãi dẫn dắt hắn: “Thế nhưng, hắn vẫn là có chút cổ quái đi, ví dụ như nói, nghiện sạch sẽ quá mức?”
Dưới sự nhắc nhở của tôi, bạn học chày gỗ nghĩ tới: “Không sai, tính nghiện sạch sẽ của hắn là rất nghiêm trọng, hắn còn có chút chứng bắt buộc?”
Vì thế, được tôi dẫn dắt, bạn học chày gỗ lại nghĩ tới: “Đúng vậy, không sai, hắn mỗi ngày đều phải. . . . . .”
Gặp lúc bạn học chày gỗ kể như tuôn ra, tôi ra vẻ không thèm để ý hỏi: “Còn ví dụ như, loại hình phim cấp 3 hắn yêu thích. . . . . . A!”
Như đã dự liệu, tôi lại bị Thịnh hồ ly đá cả người cùng băng ghế ngã trên mặt đất.
Bất quá, tôi Hàn Thực Sắc là tiểu cường đánh không chết.
Ba giây đồng hồ sau, tôi lại phủi phủi bụi trên mặt, đứng lên.
Sau đó, tiếp tục dùng tấm thân máu thịt của tôi muốn dùng lời nói bóp chết Thịnh hồ ly.
Lần thứ ba, tôi hỏi: “Chày gỗ, à không, bạn học Vương Tử Kiệt, khi đại học Thịnh Du Kiệt rốt cuộc có qua lại với bạn gái không?”
Bạn học chày gỗ hào hoa phong nhã nhìn Thịnh Du Kiệt, lập tức lắc đầu: “Không có, tuyệt đối không có.”
Tôi vừa nhìn là biết hắn nói dối, tôi cũng không phải chưa thử qua thân thể Thịnh Du Kiệt, kỹ thuật rất thuần thục, tuyệt đối trước tôi đã tìm muội muội luyện tập qua không ít lần.
Bất quá loại tình nghĩa huynh đệ này của bọn họ, vẫn là đáng khen.
Nghe vậy, tôi thở dài thườn thượt: “A, hóa ra hắn không qua lại với bạn gái a.”
“Như thế, ngươi còn không vui mừng?” Bạn học chày gỗ khó hiểu với loại phản ứng này của ta.
Tôi vẫy tay với hắn, ý bảo bạn học chày gỗ đưa người kề tai lại đây, giống như nhỏ giọng, trên thực tế âm thanh cũng đủ làm cho Thịnh hồ ly nghe thấy, nói: “Bạn học à, ta nói thật cho ngươi, kỳ thật a, ta cùng Thịnh Du Kiệt, ngay cả tay còn chưa nắm qua, ta đã sớm cảm thấy có chút kỳ lạ, hôm nay nghe ngươi vừa nói như vậy, liền càng xác định. Khó trách hắn vẫn luôn không có qua lại với bạn gái, khó trách hắn cũng luôn không bằng lòng nắm tay ta, khó trách hắn luôn đem áp-phích nửa thân trần của Ngô Ngạn Tổ dán trong phòng mình, mỗi ngày nhìn, thì ra, người này là đồng chí a!”
Sau khi nói xong, tôi không đợi Thịnh hồ ly động cước, tự mình đem mình ngã trên mặt đất.
Đừng nói là ngã xuống như thế lại bò lên, bò lên lại ngã xuống, chính là rất tốn hao khí lực.
Hơn nữa tôi lại chưa ăn gì cả, bụng liền không nể mặt mà kêu lên ùng ục.
Tôi chỉ có thể lờ đi, che bụng, tiếp tục uống nước.
Thịnh hồ ly liếc tôi một cái, sau đó đứng dậy, nói phải đi ra ngoài gọi điện thoại, tiếp theo liền rời chúng tôi.
Tôi nhìn bạn học chày gỗ, ỉu xìu mà nói: “Ngươi thảm rồi.”
Bạn học chày gỗ không rõ nguyên do: “Cái gì?”
Tôi nói: “Thịnh hồ ly là không muốn trả tiền cơm, cho nên sớm chuồn mất rồi, mà ta hôm nay cũng không mang theo bao nhiêu tiền, cho nên chỉ có ngươi trả tiền thôi.”
Bạn học chày gỗ cười cười, tiếp tục nói: “Cuối cùng ta cũng hiểu Tiểu Thất vì cái gì mà muốn chọn ngươi.”
Bởi vì tôi có khí chất? Bởi vì tôi hài hước? Bởi vì tôi có đôi màn thầu không lớn không nhỏ?
“Thời buổi bây giờ, tìm mỹ nữ thật dễ dàng a, thế nhưng, muốn tìm loại như ngươi. . . . . . Loại này, ừm, loại này. . . . . .” Bạn học chày gỗ cố gắng mà tìm kiếm từ ngữ thích hợp.
“Thô tục?” Tôi hảo tâm nhắc nhở.
Bạn học chày gỗ vỗ đầu, tư thế kia giống như là tự vỗ đỉnh đầu trong phim võ hiệp: “Đúng vậy, chính là thô tục! Thời buổi bây giờ, mỹ nữ đầy đường, nhưng ngươi loại nữ nhân thô tục này chính là không nhiều lắm a, vật lấy hiếm làm quý, khó trách Tiểu Thất lại coi trọng ngươi.”
Nghe qua, bạn học chày gỗ hình như là khích lệ tôi, nhưng mà vì cái gì tôi thấy trong lòng khó chịu thế này?
Vì thế, tôi vỗ vỗ vai của hắn, thuận tiện đem bụi dính trên lòng bàn tay khi ngã lúc nãy chà vào quần áo của hắn, nói tiếp: “Bạn học, vật họp theo loài, bên cạnh ta đâu đâu cũng đều là loại thô tục, có muốn tìm hiểu loại như ta không, cho ngươi cả tá?”
Bạn học chày gỗ vội vàng lắc đầu, động tác kia thật mạnh, giống như uống phải thuốc.
“Không dám, không dám, ta là phàm nhân, không tiêu thụ nổi.” Hắn cười.
Tôi tiếp tục cùng bạn học chày gỗ lôi kéo làm quen: “Bạn học, lại nói một chút về chuyện tình của Thịnh Du Kiệt đi. . . . . . Ta không muốn nghe những ưu điểm, ta muốn nghe chuyện xấu hổ của hắn.”
Bạn học chày gỗ buông tay, tỏ vẻ không thể trả lời.
Vì vậy, tôi chỉ có thể chuyển phương thức hỏi: “Như vậy, cho lời khuyên đi. . . . . . Ta làm gì khiến hắn đặc biệt tức giận? Chuyện gì sẽ đâm trúng tử huyệt của hắn?”
Tôi quyết định, chỉ cần nói lộ ra, liền lập tức dùng chiêu này đi đối phó Thịnh hồ ly.
“Tiểu Thất con người này, cái đầu linh hoạt, bộ dạng cũng anh tuấn, đối nhân xử thế cũng rất có chừng mực, ” bạn học chày gỗ lại ca ngợi Thịnh Du Kiệt nửa ngày, tiếp theo cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, rốt cục nói “Duy nhất một cái không tốt, chính là Tiểu Thất có chút cứng rắn và cố chấp.”
“Nói cụ thể chút đi?” Tôi kéo ghế ngồi bên cạnh bạn học chày gỗ, vểnh tai, nghe cẩn thận.
Bạn học chày gỗ chậm rãi nhớ lại : “Trước kia khi lên đại học, mỗi kỳ thi cuối kỳ Tiểu Thất đều giành hạng nhất. Nhưng có một học kỳ, trước kỳ thi một tuần, bởi vì Tiểu Thất viêm dạ dày nằm viện, vốn là có thể miễn thi, nhưng hắn cố tình mặc kệ, cố gắng gượng bản thân ở trong bệnh viện ôn tập, sau đó vừa mới truyền nước biển xong liền đi đến trường học để thi. Sau này chúng ta hỏi hắn, làm chi liều mạng như vậy. Hắn chỉ nói một câu: ta thích hạng nhất. Ta cảm thấy được Tiểu Thất đối thứ tự là rất coi trọng, bất kể cạnh tranh thi đấu gì, nếu hắn tham gia, thì nhất định phải được hạng nhất. Kỳ thật, ta cho rằng như thế rất mệt, bất quá loại người có năng lực như Tiểu Thất, hẳn là thích thú…Này, ngươi làm sao vậy?”
“Không có gì.” Tôi đè nén loại cảm giác nói không nên lời này trong lòng, cười cười với bạn học chày gỗ.
Đúng lúc này, Thịnh hồ ly trở lại, trong tay còn cầm một hộp cơm rang.
Tôi mũi chó vừa ngửi, tức khắc liền biết, là cơm rang thịt thái ngư hương, mà tôi thích nhất.
“Là cho ta sao?” Tôi hỏi.
“Cầm ăn đi.” Thịnh hồ ly đem cơm rang trước mặt tôi, nói “Miễn cho người khác nói ta để ngươi chết đói.”
Tôi chạy nhanh hai tay cầm lấy, ăn ngấu nghiến.
Tôi nước mắt vui mừng, Thịnh hồ ly thật sự là người tốt.
Chờ tôi ăn gần hết, Thịnh hồ ly cùng bạn học chày gỗ cũng ôn chuyện cũ xong rồi, thế là, mọi người liền hẹn lần sau đến tụ họp, cũng liền tan ra.
Sau đó, liền như mọi khi, tôi ngồi lên xe của Thịnh hồ ly, đến hang hồ ly của hắn.
Đang lúc đợi đèn đỏ, tôi len lén ợ một cái, tiếp theo hỏi: “Thịnh Du Kiệt, ngươi nói thật, lúc đại học rốt cuộc qua lại với bao nhiêu bạn nữ?”
“Một người cũng không qua lại.” Đèn đỏ sáng lên, Thịnh hồ ly nhấn ga, xe một lần nữa chạy về phía trước.
“Bớt nói nhảm đi.” Tôi hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi tưởng rằng ta sẽ tin lời nói dối này à? Không qua lại bạn gái, lẽ nào kỹ năng trên giường của ngươi kia, vẫn là không thầy mà tự biết? Dọa ai chứ?”
“Lúc trung học, luyện tập qua vài lần.” Thịnh hồ ly thản nhiên trả lời, tay đặt trên vô-lăng kia, trầm ổn, giống món đồ sứ: “Sau lên đến đại học, bài vở nhiều việc bề bộn, quả thật không có thời gian qua lại bạn gái.”
“Nói cách khác,” tôi nhịp nhịp ngón tay, cẩn thận cân nhắc , cuối cùng nhướng mày: “Trước khi gặp ta, ngươi đã nhịn lâu như vậy?”
Quá ngoan, khó trách đói khát thế kia.
“Dù sao làm tình và đạp xe, còn có bơi lội cũng thế, đều là học rồi sẽ không quên”. Thịnh hồ ly trả lời như vậy.
Tôi đến là hứng thú, lấy khuỷu tay thúc thúc hắn, chớp chớp mắt, hỏi: “Này, thành thật khai báo, lần đầu tiên ngươi yêu đương là lúc nào? Lớp 10, lớp 11, hay gần lớp 12?”
Thịnh hồ ly vẫn nhìn thấy phía trước, môi mỏng, liền nhếch lên như vậy.
Sau đó, hắn bỗng nhiên hỏi lại: “Ngươi cũng chưa nói cho ta biết tình sử của chính ngươi, vì sao ta phải nói cho ngươi?”
Nghe vậy, đôi mày tôi nhẹ nhàng run lên .
Trước mắt, bỗng nhiên thoảng qua một thân ảnh loáng màu trắng.
Xem tiếp: Chương 053. Phòng Tắm, Mĩ Nam, Sói Mẹ 2