1 Tôi - Lâm Tuệ Nghi, là 1 người có cá tính, mạnh mẽ (theo nhận xét của mọi người xung quanh) mọi người thường gọi tôi là Mèo nhưng tôi chẳng thích cái tên này tí nào đâu và cũng chẳng hiểu tại sao tôi lại có biệt danh "quái" đến vậy.
2 *Oa. . . oa* vươn vai một cái rồi tôi bước xuống giường vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, thay đồng phục xong tôi tiến lại chiếc bàn học thân yêu lấy cái ba lô rồi bước ra khỏi nhà.
3 Lại một ngày nữa bắt đầu, hôm nay là chủ nhật nên tôi không phải đi học và cũng chẳng phải đi làm. À đúng rồi, hôm nay còn có một sự kiện nữa đó là Long - người yêu Gia Hân sang Mĩ du học 4 năm.
4 - Tụi bây đánh nó cho tao.
- A. . . a. . . xin các người. . . a. . . a. . . xin các người. . . tha cho tôi.
Đang đi trên đường thì tôi nghe âm thanh đâu đó, lần theo hướng âm thanh phát ra tôi đi theo tiếng kêu cứu ngày càng gần.
5 [Reng. . . Reng. . . ] tiếng chuông kết thúc buổi học mà tôi hằng mong đợi cuối cùng cũng đến. Bỏ tập, sách vào balo tôi quay sang kéo nhỏ Hân tung tăng về.
6 Mới sáng ra đã có người gõ cửa inh ỉ, bực dọc tôi bước ra mở cửa với bộ dạng không thể nào thảm hơn. Á gì đây, sao anh ta,. . . sao anh ta lại đến đây sớm vậy? Tôi đóng cửa lại cái rầm, rồi chui vào nhà vệ sinh làm VSCN, thay đồng phục tươm tất sau đó mới bước ra mở cửa.
7 - Á. . . . Haiz. . . .
Xoay người một cái, toàn thân tôi như tê buốt, chẳng biết tôi đã ở cái xó xỉnh này bao lâu rồi nữa. Đúng là một nơi dơ bẩn, lại còn hôi thói, xọc ngay vào mũi tôi một cái mùi gì đó khó chịu vô cùng.
8 6h30 pm
Khí hậu cuối ngày hôm nay có vẻ tốt, bầu trời trong xanh, gió nhè nhẹ tạt vào mặt, tóc bay bay trong gió. Vừa tan làm, tôi tung tăng bước từng bước về nhà.
9 [Két]
Vừa mở cửa ra định đi siêu thị mua ít đồ thì đã thấy Bảo Dương đứng tựa người vào chiếc mui trần ngay trước mắt. Trông anh ta "bảnh" ghê luôn ak.
10 Anh kéo tôi ngồi dưới bờ cát trắng ấy. Đưa mắt nhìn xa xăm vào những cơn sóng đang gợn trước mắt tự nhiên tôi cảm thấy lòng bình yên đến lạ. Người con trai bên cạnh cho tôi cảm giác an toàn đến vậy sao?
- Một lát thôi - Lời nói đi đôi với hành động, Dương đưa tay nắm lấy tay tôi, đan xen những ngón tay vào nhau.
11 Sau 1 tiếng rưỡi xem phim, Dương bắt đầu dẫn tôi đi ăn. Không phải những nơi sang trọng như nhà hàng mà lại là ăn những quán vỉa hè, tôi thích như vậy vì nó mang lại cho mình cảm giác dể chịu.
12 - Ba, sao ba lại ở đây?
- Con đi đâu giờ này mới về, ba đợi con 3 tiếng rồi đấy.
- Con xin lỗi, ba đến sao không báo trước, mà có chuyện gì à?
- Thứ tư là thôi nôi 2 đứa em con, con có thể về không?
- Con.
13 Hôm nay là ngày thứ 2 Gia Hân nghĩ học, không biết nhỏ có xảy ra chuyện gì không nữa nên tôi quyết định sẻ đến nhà nhỏ. Ơ nhưng mà. . . kia không phải là Minh Hoàng và Gia Hân sao? Tôi lật đật 3 chân 4 cẳng chạy lại chổ 2 người họ.
14 - Lại chuyện gì nữa đây!? - Tôi khó chịu khi nhìn thấy Mỹ Liên.
- Mày với Bảo Dương là sao? - Chị ta dùng ánh mắt dò xét nhìn tôi
- Giống những gì chị thấy - Tôi không buồn nhịn chị ta một cái, thờ ơ đáp.
15 Mấy ngày liền sau đó tôi được "bác sỉ" Bảo Dương và "y tá" Tuệ Lâm chăm sóc 1 cách tận tình. Bắt tôi ăn đủ thứ món với lí do bình phục sức khỏe để chuẩn bị bắt đầu kì thi sắp tới.
16 - Sau đây chúng ta tiếp tục vòng 2, vòng thi sở trường. Các thí sinh vào bàn của mình. Ban giám khảo mời vào vị trí.
Vâng, giọng nói đó không ai khác ngoài ông MC.
17 Lại mùi ẩm móc quen thuộc. Sao tôi lại ở đây? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Toàn thân ê ẩm, trên tay lại có vết bầm tím. Có ai nói cho tôi biết tại sao tôi lại như vậy không!?
- Mày tỉnh rồi hả?
- Sao.
18 Sau ba ngày bất tỉnh và ba ngày nằm viện để phục hồi sức khoẻ cuối cùng tôi cũng có thể thoát khỏi đây rồi. Vui quá! Hôm nay chúng tôi vào trường để biết kết quả thi học kì.
19 Sáu giờ sáng mọi người đều tập trung tại nhà Tuệ Lâm. Tất cả đã chuẩn bị sẳn sàng, bây giờ chỉ còn lên xe và đi thôi. Nhưng có gì đó không ổn thì phải!? Nhóm bọn tôi gồm bảy người cơ mà 1.
20 [Cốc. . . cốc]
Nghe tiếng gõ cửa, tôi đứng lên và bước lại mở cửa. Là Bảo Dương.
- Có chuyện gì à?
- Không có gì. Biết em không ngủ được nên qua nói chuyện với em đỡ buồn.