21 Nắng vàng phủ khắp một dải núi đồi trùng điệp, cỏ cây hoa lá lại vươn mình lên cao đón chào một ngày nắng mới. Chim kêu ríu rít chuyền cành, muôn thú cũng rục rịch bắt đầu đi kiếm thức ăn.
22 Khói bếp nghi ngút bốc cao lên nền trời xanh thẳm. Mùi thịt nướng thơm phức lan tỏa trong một không gian yên tĩnh, cô tịch, không người biết đến. Một thiếu niên lưng trần, đầu đội nón trúc đang đạp bộ pháp lướt đi như bay trên mặt hồ phẳng lặng.
23 Tu luyện không quản ngày tháng, chớp mắt mà năm thứ ba sắp trôi qua, Diệp Nguyên dường như đã hòa nhập hoàn toàn vào thế giới xa lạ này. Thân thể cùng tinh thần hắn cũng thay đổi dần theo năm tháng, tuy nhiên sự thay đổi này có phần kì quặc.
24 Núi rừng trùng trùng điệp điệp nối tiếp nhau liên miên bất tận, Diệp Nguyên cùng Tiểu Miêu mất ba ngày liên tục xuyên rừng bạt núi mới đến được đỉnh núi cao vút tầng mây mà ngày trước Cổ lão mang hắn đến.
25 Màn đêm bao trùm lấy không gian sơn cốc. Cái không khí âm u tĩnh mịch làm lòng người cảm thấy muôn phần cô độc. Ấy vậy mà đối với Diệp Nguyên và Cổ lão không khí ảm đạm thê lương này lại khiến hai người họ thỏa sức hưởng thụ.
26 Một cột khói bốc cao lên nền trời kèm theo mùi thơm phức của thịt nướng theo làn gió lan tỏa trong không gian sơn cốc. Bên bờ suối trong vắt phía trên thượng nguồn của hồ nước gần nhà gỗ, một cậu bé khoảng chín mười tuổi đang ngồi nướng một xâu cá màu bạc chừng hơn chục con.
27 Cưỡi Tiểu Miêu chạy dọc theo con đường nhỏ, chẳng mấy chốc Diệp Nguyên đã đến gần bến thuyền rộng rãi nơi bờ sông. Lúc này hắn mới nhìn rõ ràng không gian quanh bến thuyền này, hàng chục chiếc thuyền lớn, nhỏ đủ mọi hình dáng đang neo đậu ven bờ.
28 Diệp Nguyên cưỡi trên lưng Tiểu Miêu phi như bay về cánh rừng trước mặt. Trong đầu hắn lúc này đang hiện lên cảnh đùi gà chín mọng trên đống lửa. Tiểu Miêu ánh mắt màu lam cũng mở to tăng thêm tốc độ nhắm con đường mòn đi vào rừng lao tới.
29 Diệp Nguyên tỉnh lại từ nhập định thì mặt trời đã trôi qua đỉnh đầu. Nhìn sang bên cạnh, hắn mỉm cười khi thấy Tiểu Miêu đang dựa đầu vào hông hắn ngủ say sưa.
30 Trước một đại điện hùng vĩ nằm ở trung tâm dãy Vạn Tiên Sơn, một tu sĩ cưỡi một con bạch hạc từ trên trời lao vút xuống khoảng sân bên dưới, khuôn mặt đầy lo lắng, hét to: - Sư phụ, một cây “Truy Mộng Du Hồn Thảo” không biết tại sao lại đào thoát khỏi cấm địa! Một lão già đầu tóc bạc trắng, khoác bộ bạch bào sạch sẽ đang đứng ở cửa đại điện nghe vậy khuôn mặt biến sắc, nói lớn: - Cái gì? Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao “Truy Mộng Du Hồn Thảo” lại có thể chạy khỏi cấm địa? Tên tu sĩ khuôn mặt đầy vẻ sợ sệt đáp: - Chúng con cũng không biết! Chỉ thấy từ giữa cấm địa một dải hắc quang bùng lên rồi một cây “Truy Mộng Du Hồn Thảo” thừa cơ thoát ra ngoài.
31 “Ào…ào…!” Bước chạy dồn dập của đàn dị thú lao đến trước mặt Diệp Nguyên. Từng cái miệng há to như chậu máu nhanh chóng vồ lấy hắn và lục y nữ tử. Theo phản xạ tự nhiên của thân thể, Diệp Nguyên một tay đỡ lấy lục y nữ tử, một tay che về phía trước.
32 “Rì…rầm…! Rì rầm…!” Âm thanh như thể cô hồn dã quỷ thì thào trong đêm vắng vang lên xung quanh hồ nước. Một mảnh không gian bao quanh hồ nước lúc này trở nên u ám khác thường.
33 Thời gian chậm rãi trôi qua, Diệp Nguyên cùng Vân Tuyết đứng trong nước thì thầm to nhỏ, trao đổi rất nhiều kiến thức hữu ích cho cả đôi bên. Diệp Nguyên không ngờ tới Vân Tuyết có thể nắm được nhiều kiến thức về Đông Châu như vậy.
34 Phố phường trôi dạt qua tầm mắt, Diệp Nguyên điên cuồng chạy về phía trước. Chẳng mấy chốc, một căn nhà hai tầng xinh xắn nằm ở cuối con phố nhỏ đã hiện ra.
35 Đại điện của Vạn Thú Môn. Tiếng rì rầm thảo luận vang lên quanh chiếc bàn bằng ngọc. - Xem ra lần này người của Phong, Lôi, Thời, Không vẫn không đến tham gia đại hội tầm bảo! Một lão già mặc bộ bạch bào thêu hình nhật nguyệt lên tiếng.
36 Khi hai tia lực đạo từ mi tâm của Diệp Nguyên bắn ra ngoài, Chiêu Hồn Kính ở xa mười mấy trượng bắt đầu rung lắc dữ dội, lồng năng lượng bao quanh nó cũng nồng đậm quang mang.
37 Niềm vui vì thoát khỏi “thế trận” của đám “Chiến Hồn” chưa dứt thì Diệp Nguyên đã phải đối mặt với nguy hiểm khác. Đám “Chiến Hồn” mất đi mục tiêu lập tức triệt thoái “thế trận” rồi chia thành hai nhóm lao về hai thông đạo dẫn vào “không gian tinh thần” cùng “không gian kí ức”.
38 Âm thanh của Hắc lão mang theo đầy tiếu ý vang lên trong tâm trí của Diệp Nguyên. Một loạt “trận văn” hiện lên trong kí ức của hắn. Chưa kịp để hắn cảm thán về sự huyền diệu của âm dương lưỡng trận này thì giọng nói của Hắc lão lại vang lên kèm theo điệu cười “a a” quen thuộc: “Bên cạnh “Thái Âm Tụ Hồn Trận” cùng “Thái Dương Tỏa Hồn Trận”, ta cũng để lại cho ngươi một trận pháp mà trước đây ta cướp từ tay của một đám đạo sĩ vô danh.
39 Thời gian dần trôi, cơ thể Diệp Nguyên dưới tác dụng bồi bổ của âm dương chi khí đã bắt đầu sinh ra huyết nhục, làn da teo tóp đã dần căng bóng trở lại.
40 - Đại ca cái đầu ngươi! Bản cô nương lớn thế này mà lại đi gọi một thằng nhóc là đại ca sao? Vân Tuyết bĩu môi, ánh mắt đầy vẻ coi thường nhìn Diệp Nguyên.