61
Ở trên cái thế giới này, cho tới bây giờ, Cố Thiên Thụ đều cho rằng mình là khách qua đường.
Đối với thế giới này, hắn không hề có nhiều lòng trung thành.
62
Tuy Ân Túy Mặc và Cố Thiên Thụ đều là xuyên qua giả, nhưng từ nào đó trình độ nào đó mà nói, cô nàng không hề may mắn như Cố Thiên Thụ.
Bởi vì ít ra thì Cố Thiên Thụ còn có hệ thống, còn có người cho hắn hy vọng trở về.
63
Đó là địa ngục.
Khi thời gian của thế giới dừng lại mà thời gian của bản thân ngươi lại không ngừng trôi đi, đó là một địa ngục như thế nào?
Sở Địa Tàng nhìn thấy một thế giới ngưng đọng.
64
Tình yêu rốt cuộc là cái gì đây? Vì cái gì mà ngươi lại nguyện ý vì cái gọi là tình yêu mà trả giá đây?
Từ cảnh trong mơ tỉnh lại, Sở Địa Tàng cho rằng mình đã trải qua một hồi trọng sinh.
65
Có đôi khi chỉ cần một cú nhấp chuột ‘Yes’ hay ‘No’ là đã có thể xác định được hướng đi của toàn bộ thế giới.
Ngươi lựa chọn ở lại nơi này, hay vẫn là lựa chọn rời đi nơi đây? Ngay khi câu hỏi này xuất hiện, Cố Thiên Thụ không có chút do dự lựa chọn phương án sau.
66
“Sau khi ta đi thì còn có thể trở về không?” Một giọng nói lên tiếng.
“Ngươi nhất định phải đi sao. ” Trầm mặc một lát, một âm thanh bén nhọn và chói đáp lại: “Ngươi xác định phải đi về?”
“Ta muốn về xem thử.
67
Cố Thiên Thụ cho rằng mình đang nằm mơ.
Hắn nghe thấy có một nam nhân đang nói gì đó ở trước mặt mình, lại cảm thấy đây chính là một ác mộng không thể tỉnh lại.
68
Cố Thiên Thụ cảm thấy mình điên rồi.
Những chuyện xảy ra ngày hôm qua giống như một cơn ác mộng, khiến hắn rơi vào địa ngục. Gương mặt mỉm cười của Sở Thiên Hoàng cứ ám ảnh quanh quẩn đầu óc hắn.
69
“Ngươi đã yêu hắn rồi sao?” Sở Thiên Hoàng nghe thấy một âm thanh hỏi mình.
“Làm sao có thể. ” Sở Thiên Hoàng muốn phản bác, nhưng sâu trong nội tâm lại có âm thanh nghi ngờ nảy lên — Ngươi thật sự sẽ không yêu hắn sao?
Nhớ lại những ký ức đó, ngươi thật sự có thể vô tình với Cố Thiên Thụ?
“Ta hận hắn.
70
Cái chết… đối với Sở Thiên Hoàng mà nói chỉ là chuyện bình thường như cơm bữa.
Tim ngừng đập, thân thể dần dần lạnh đi, sau đó chậm rãi cứng lại — Quá trình này đối với kẻ đã thấy qua cái chết quá nhiều như Sở Thiên Hoàng mà nói là chuyện vô cùng bình thường.
71
Đó là tử cục không thể xoay chuyển.
Cố Thiên Thụ hận anh em Sở gia, mà anh em Sở gia cũng không thể tha thứ cho Cố Thiên Thụ.
Đến khi Chúc Thanh Trạch chết lại đẩy tử cục này vào hoàn cảnh càng thêm bi thảm.
72
Lúc Cố Thiên Thụ phát hiện nội lực của mình dần dần khôi phục lại chính là vào ngày mười sau, sau khi huân hương được đổi.
Mới đầu hắn còn cho rằng mình bị ảo giác, nhưng sau đó cảm giác đó càng ngày càng rõ rệt.
73
Đối với Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng mà nói, đây chính là kết cục tốt nhất.
Ở trên cái thế giới này sẽ không có người thứ hai yêu Cố Thiên Thụ.
74
Đó là một thế giới tốt đẹp mà Cố Thiên Thụ chưa từng thấy qua.
Trời xanh mây trắng, gió thổi dìu dịu.
Có tiếng sáo du dương từ tứ phía truyền đến, tất cả đều an tĩnh tựa như một bức họa cuộn tròn, tựa như tiên cảnh không tồn tại ở chốn nhân gian.
75
“Này, ngươi có biết bánh trung thu không?”
“Đó là cái gì?”
“… Hừm, thứ tốt. ”
“Có phải nói chuyện nửa vời với ngươi sẽ chết lúc nào không biết không hả?”
“Đúng vậy.
76
Cuộc sống như thế cho dù có ở thế giới nào cũng được xem là xa xỉ.
Từ khi Cố Thiên Thụ tỉnh lại, thái độ của Sở Địa Tàng đối với hắn hoàn toàn thay đổi.
77
Vào một vài thời điểm, người càng thông minh thì ngược lại càng thống khổ. Vì bọn họ nhìn thấu mọi việc nên rất khó gạt bản thân.
Sở Thiên Hoàng thông minh hơn Sở Địa Tàng, nên lựa chọn đầu tiên của hắn chính là cái chết.
78
Ở thế giới cũ, Cố Thiên Thụ rất ít khi chơi game offline, mà có chơi thì đa phần là chơi game trong nước.
Mà Kiếm tiên chính là một trong số đó.
79
Cố Thiên Thụ chậm rãi đào xương trắng lẫn bùn đất lên.
Xương trắng kèm cả giòi bọ lúc nhúc, lẫn vào bùn đất màu đen thành những vết bẩn loang lổ.
80
Chuyện Sở Địa Tàng lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra.
Trong lúc ngủ, dường như Cố Thiên Thụ bị cái gì đó quấy nhiễu, mày cau mặt nhó nhỏ giọng thì thầm.