21
Đây là lần đầu tiên Cố Thiên Thụ đi vào nơi phong trần sau khi đến thế giới này.
Trong đầu hắn, Cố Lân Đường không hề có bất cứ ký ức nào về nơi này — Với tính cách của người đứng đầu Kính thành thì nơi này là nơi vô cùng bẩn.
22 Vân Đình đứng bên ngoài phòng tắm đợi thật lâu. Hắn từ sắc mặt Cố Thiên Thụ nhìn ra chút manh mối, cho nên khi Cố Thiên Thụ yêu cầu hắn rời đi, hắn không có một chút do dự nào.
23 Cố Thiên Thụ cảm giác cả người mình đều như cháy lên, thậm chí còn sinh ra một loại ảo giác tựa như mình đang bị bắt lên giàn nướng. Nhưng trong hư vô mù mịt hắn lại không thể mở mắt ra được.
24
* Xuất quỹ: công khai = come out
Trên thực tế hiện tại tâm tình Ân Túy Mặc vô cùng phức tạp, nàng biết nội dung vở kịch, cũng cho rằng mình chính là nhân vật chính.
25
Ánh mắt đầu tiên khi Mục Ngọc Nhan nhìn thấy Ân Túy Mặc chính là không thấy nữ nhân này có bất cứ uy hiếp nào.
Trên thực tế cũng đúng như thế.
26 Không biết có phải là do thuốc của Vân Đình có tác dụng hay không mà phong hàn của Cố Thiên Thụ đã đỡ hơn rất nhiều. Ngày hôm sau đến lúc khởi hành, ít nhất nước mũi đã không còn chảy nữa.
27
Mỗi năm khi Xuân Viên mở đều có rất nhiều nhân sĩ giang hồ tụ tập ở bên ngoài Xuân Viên.
Những người này có đại hiệp nghĩa khí nổi danh khắp giang hồ, có ác ôn tiếng xấu đồn xa.
28
Khinh địch vĩnh viễn là điều tối kỵ trên giang hồ. Tuy Sở Thiên Hoàng không muốn thừa nhận, nhưng hắn quả thật đã khinh địch.
Lần trước khi giao thủ với Cố Thiên Thụ, Sở Thiên Hoàng chỉ biết võ công Cố Thiên Thụ rất cao.
29
Được Vân Đình hầu hạ đi tắm, lại yên ổn ngủ trên giường một giấc. Ngày hôm sau hắn dậy rất sớm, trời còn chưa sáng tỏ đã tỉnh dậy.
Ngày hôm qua gặp Sở Thiên Hoàng đối với Cố Thiên Thụ mà nói thật sự là chuyện không vui vẻ gì cho cam.
30 Sở dĩ Chúc Thanh Trạch có thể có bằng hữu khắp thiên hạ chính là vì hắn chẳng những có năng lực mà còn đủ nghĩa khí. Hơn nữa để hiểu biết tính tình một người, còn phải nhờ vào khứu giác độc đáo của hắn.
31
Ba ngày sau là ngày Xuân Viên tổ chức lễ hội.
Nói là lễ hội nhưng theo Cố Thiên Thụ thấy lại càng giống như hội xem mắt hơn. Ngâm thơ, đàn hát, mỹ nhân cộng thêm một đám hoa điểm tô sắc thắm trong lúc vô ý làm người nổi lên vài phần hứng thú.
32 Ánh mắt đầu tiên khi Ân Túy Mặc nhìn thấy Sở Thiên Hoàng chính là không biết người trước mắt này là ai. Nhưng đến khi nàng kịp phản ứng lại, lại cảm thấy run sợ — cái cảm giác sợ hãi ẩn sâu bên trong tâm hồn khó có thể tiêu trừ được.
33 Mắt thấy ngọn roi sắp đến trước mặt mình, chân Cố Thiên Thụ khẽ nhích mạnh mẽ né tránh một đòn kia. Nhưng mà tay trái của hắn lại bị ngọn roi của Sở Thiên Hoàng trói lại.
34 Lúc Sở Thiên Hoàng xách Ân Túy Mặc về liền thấy Vân Đình nằm mặt trên mặt đất không nhúc nhích, trên ngực thì bị đâm một lỗ lớn. Tuy không còn chảy máu nữa nhưng lại nhìn ra vết thương khá dữ tợn.
35
Lựa chọn của ngươi là vì người mình yêu tham sống sợ chết, hay đồng sinh cộng tử đây.
Khi đối mặt với vấn đề này Chúc Thanh Trạch cũng đã từng rối rắm rất nhiều lần.
36 Vốn tưởng sẽ có trắc trở nhưng lại dễ dàng thành công, Chúc Thanh Trạch nhanh chóng điều khiển xe ngựa đến nơi Chung Nghi Nguyên ở. Dọc đường đi, hắn cực kỳ cẩn thận, quan sát hướng đi xung quanh.
37
Ba ngày sau, tất cả sẽ thật sự ổn sao? Dù trong lòng ôm hoài nghi, nhưng Chúc Thanh Trạch cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy.
Thủ đoạn của Sở Thiên Hoàng, Chúc Thanh Trạch đã gặp qua rất nhiều lần.
38
Cố Thiên Thụ rất ít khi bị bệnh. Nhưng vừa bệnh một cái thì khó có thể nhanh chóng khỏi bệnh.
Đầu tiên là ho khan, sau đó bắt đầu sốt cao. Đến trưa hôm sau mới đỡ hơn một chút nhưng cả người vẫn còn mê man vì bị sốt cao liên tục.
39 Đối mặt với câu hỏi của Chúc Thanh Trạch, Sở Địa Tàng trầm mặc. Ánh mắt tập trung lên thùng xe ngựa, ánh mắt kia dường như xuyên thấu màn xe nhìn thấy Cố Thiên Thụ đang hôn mê ở bên trong.
40
Cố Thiên Thụ sốt mãi cho đến buổi chiều ngày thứ tư mới hạ nhiệt.
Mang Cố Thiên Thụ về Sở gia, Sở Địa Tàng liền tìm đại phu chữa bệnh cho Cố Thiên Thụ, nhưng kết quả chuẩn đoán lại không khác Chung Nghi Nguyên là bao: ưu tư quá độ, lửa giận công tâm dẫn đến hôn mê bất tỉnh.