Ta Bị Ép Buộc Chương 32: Chương 32
Chương trước: Chương 31: Chương 31
Edit: meoluoihamngu
Cô ý thức được tật xấu của cô lại tái phát, vội vàng ho khan một tiếng, ngượng ngùng mở miệng nói: “Chỉ đùa một chút, chỉ đùa một chút…”
Có lẽ sợ cô nói ra cái gì kỳ lạ, Tào Tử Minh cắt đứt lời của cô, “Phạm tiểu thư không cần khách khí như vậy, ở trên lầu gọi tôi thế nào, sau này cứ gọi như vậy là được rồi.”
“…Được. Như vậy tạm biệt, tôi đi lên trước.” Cô gật đầu qua loa một cái, cùng anh nói xong, chạy như bay lên lầu.
---xong đời xong đời thật rồi! Ý nghĩ của cô đúng, Tào Tử Minh có ý với cô! A a a làm sao bây giờ?
Cô vừa lảo đảo đi lên lầu, vừa kêu rên trong lòng.
Học đại học bốn năm, cô luôn không có duyên với đàn ông, chứ đừng nói đến bạn trai, ngay cả nụ hôn đầu vẫn còn. Mà bây giờ, mới sống lại có một tháng, hình như là đền bù trước đây cô không có duyên với đàn ông, số đào hoa của cô tăng lên, trước sau có hai--- nếu như Thần thiếu và lớp trưởng được coi là hai thì là ba người--- người đàn ông biểu hiện đối với cô đều không giống nhau. Này còn chưa tính, nếu như bọn họ giống Úc mỹ nam, hoặc là một người con trai bình thường, cô cũng không phiền não như vậy--- nhưng thực tế quá tàn khốc, bất luận là Viên Diệc Thần, hay là Tào Tử Minh, đối với thân phận cô gái bình thường như cô mà nói, đều không tương xứng, bọn họ dây dưa cô nhất định sẽ xui xẻo!
Nhưng mà, bất luận là Viên Diệc Thần hay là Tào Tử Minh, cô nằm trong “Hứng thú” cấp mấy? Ừ, còn giúp đỡ… Coi như cô tự luyến cũng được, cô nhất định đem tất cả mọi thứ bóp chết từ trong nôi.
Nhưng trước đó, cô còn cần phải cảm ơn Tào Tử Minh… Đây cũng là một chuyện phiền toái!
Tìm tòi khảo sát thực tế, cuối cùng cô chọn một nhà hàng Tây không quá đắt tiền để cảm ơn. Tào Tử Minh du học trở về, cô đoán anh vẫn quen ăn đồ Tây, hơn nữa cô là một học sinh nghèo, cũng đừng hi vọng cô đưa anh đi đến nơi sang trọng gì. Nói thật ra, cho dù nói không quá đắt, nhưng bữa ăn Tây dành cho hai người này đoán chừng cũng phải mất năm sáu trăm--- chưa tốn tiền mà cô đã bắt đầu đau lòng rồi.
…Nhưng vì mong muốn yên ổn, chút “Tiền lẻ” này cô nhất định phải chi. Cô nghĩ đến đây là “Một lần boa tiền” trong lòng sẽ thoải mái hơn.
Thứ bảy rất nhanh đã đến, mà trước thời gian ước định ba giờ, cô mới nhớ đến chưa nói địa chỉ cho Tào Tử Minh--- đây giống như bọn cướp thông bảo địa điểm giao dịch tiền chuộc con tin…
Năm phút đồng hồ sau Tào Tử Minh mới nhắn lại “Không gặp không về”. trong lòng cô hơi khẩn trương. Cho dù trên danh nghĩa là tiệc cảm ơn, nhưng hình thức hẹn độc nhất vô nhị này, bảo cô làm sao không khẩn trương được chứ? Còn nhắn tin lại, lúc đó Tào Tử Minh sẽ không mang một đám thuộc hạ đến xem… chứ?
Đủ loại suy nghĩ kỳ quái trong đầu cô, cô đổi lại mặc chiếc váy màu xanh nhạt tóc xõa ngang vai, không có vẻ tùy ý, cũng không quá mức chỉn chu, ăn một bữa cơm Tây nhìn rất được.
Vốn là cô nói cho Tào Tử Minh địa chỉ rồi gặp nhau ở nhà hàng Tây, nhưng quả nhiên có người thân sĩ không để cho bạn gái mình hẹn đi một mình--- cho nên khi cô chuẩn bị đi ra cửa, lại nhận được điện thoại của Tào Tử Minh, nói anh đang ở dưới lầu, cô kinh ngạc, sau đó bình tĩnh lại, dặn dò tiểu La và Hiểu Nhã một tiếng, lo lắng và hưng phấn xuống lầu.
Xuống dưới lầu, cô nhận ra được chiếc xe lần trước đã đưa cô về, dĩ nhiên bên cạnh chiếc xe là bóng dáng mà cô tuyệt đối không có nhận nhầm. Không dám để Tào Tử Minh đợi lâu, cô bước nhanh đến, vừa đi vừa mỉm cười, “Ngại quá để anh phải đợi, tôi không nghĩ đến anh sẽ đến đón tôi…”
“Tôi cũng vừa mới đến, lên xe đi.” Tào Tử Minh rất thân sĩ mở ghế phụ cho cô, khóe miệng hơi mỉm cười.
Cô nhìn hàng ghế sau một cái, cắn răng khom lưng ngồi vào ghế lái phụ. Khoa học chứng minh, ghế phụ bên cạnh ghế lái là nguy hiểm nhất, cô muốn ngồi vị trí an toàn phía sau cơ. Dĩ nhiên, quan trọng nhất chính là Tào Tử Minh ngồi ở ghế lái làm cô khẩn trương.
Tào Tử Minh đóng cửa xe giúp cô mới vòng qua ngồi lên xe, tùy tiện mở một CD.
Xe thong thả đi, khúc nhạc dương cầm chậm rãi vang lên, cô cảm thấy khẩn trương giảm đi không ít. Có âm nhạc thật sự quá tốt, không cần quá lúng túng.
“Hiểu Lâm thích nhạc gì?” Đang lúc cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, Tào Tử Minh chợt mở miệng kéo cô về hiện tại.
Bản năng không muốn người khác biết hứng thú yêu thích thấp kém, cô nghĩ ba giây mới nói: “Tôi thích tác phẩm của Maxim, anh ta rất có tài về âm nhạc.”
Được Tào Tử Minh dẫn dắt, cô thấy khúc dương cầm rất thích hợp cho người ta giả bộ yêu thích. Nhưng mà âm nhạc của Maxim cô thật sự rất thích--- mặc dù phần lớn vì dáng dấp anh ta quá đẹp trai cho nên cô

Xem tiếp: Chương 33: Chương 33