161 Tào Dĩnh Nguyên hiểu rõ một chuyện, nhất định không giữ được Hà Cường. Bởi vì từ đủ chứng cứ cho thấy hắn đã thuê người định đánh Dương Phàm. Hà Tiến Tài đúng là thảm một chút, chẳng qua thấy người lại ra tay trước, việc này cũng không có biện pháp che giấu, chỉ có thể tranh thủ bồi thường giải hòa mà thôi.
162 Khẽ mở tay Tào Ny Ny ra, Dương Phàm cảm thấy nàng vô lực, thở dài một tiếng nói:- Sao em lại phải làm như vậy. Em cho đến bây giờ cũng không nợ gì anh.
163 Không lâu sau Tiểu Trịnh buồn bã trở về, Lâm Đốn thấy thế, trong lòng thoải mái một chút. Cẩn thận suy nghĩ một chút, lãnh đạo mà mình đắc tội trước kia, giờ đã bị bắt, có lẽ sẽ phải vào tù.
164 - Tao không thể so với mày, trong hệ thống công an, tao bây giờ đã rất quá rồi. Đây cũng là nhờ ông già ở trên tỉnh, người trong thị cho tao ăn của ngọt, trấn an ông già.
165 Sau khi tắm rửa, thay đồ ngủ, Dương Phàm lấy bản báo cáo sẽ nói trong hội nghị ngày mai ra xem. Đối với văn chương trốn quan trường, Dương Phàm hoàn toàn ôm thái độ học tập để xem.
166 - Xin trưởng ban Vương cứ hỏi, tôi nghiêm chính không sợ tà ma. Vương Thần thấy thái độ này của Dương Phàm, trầm giọng nói:- Có người tố cáo đồng chí về mấy vấn đề sau.
167 Buổi chiều Lý Thụ Đường nhận được báo cáo này. Lúc Trường Chánh Dương đưa lên còn nói thêm một câu:- Đây là báo cáo huyện ủy Vĩ Huyền trình lên. Nếu là huyện ủy trình nên, như vậy có nghĩa ít nhất các thường ủy chủ yếu đều đồng ý.
168 Dựa lưng vào ghế, cầm chén rượu vang trong tay, mấy ngôi biệt thự gần đó tỏa ánh sáng, ngược lại càng tăng thêm vẻ cô quanh. Mặc dù là như vậy, Chúc Vũ Hàm vẫn muốn đứng ở trên sân thượng, bởi vì nơi này ít nhất còn ánh trăng làm bạn.
169 - Cút. Dương Phàm rốt cuộc cũng nhịn được cảm giác đánh cho một trận, lạnh lùng thốt ra chữ này từ kẽ răng. Trưởng phòng Ngô kinh hoàng đứng dậy, giải thích:- Phó bí thư Dương, ngài đừng hiểu lầm, hai triệu còn lại chúng tôi đã họp và quyết định giao cho phòng tài chính huyện tất cả.
170 - Ngủ không ngon à?Dương Phàm gật đầu, mỉm cười với đối phương, vẻ mặt hơi tái. Hồng Thành Cương vừa mới tuyên bố bắt đầu hội nghị, Hạ Tiểu Bình đã giơ tay lên.
171 - Ha ha, lão Tề cũng tới, mày có thể lên đây không?Dương Phàm nghe thấy thế, biết không lên không được, liền cười nói:- Nói địa điểm, em lập tức đến. - khách sạn Thiên Nam, 408.
172 - Bên phía Uyển Lăng, chị có thể đối phó sao?Du Nhã Ny thở hổn hển một lát, nhỏ giọng nói:- Chuyện này, trạng thái tốt nhất là khống chế được bên dưới, có người bên trên nói một câu, như vậy không khác gì vào cửa đá cho một cước.
173 - Sao tôi phải sợ chị? Chị có điểm gì đáng để tôi sợ sao?Hiểu Vân khinh thường bĩu môi, nhỏ giọng nói:- Đàn ông các người luôn nói không đúng tim mình.
174 - Hai hôm nay là ai phụ trách nhận điện thoại? Ai phụ trách sửa chữa cuối tuần?- Không phải phó phòng Lưu và đội trưởng Tiền sao ạ? Hôm nào cũng trốn trong phòng làm việc đánh mạt trượt.
175 Thời tiết dần dần trở nên oi bức, đã là tháng bảy. Đêm đó Dương Phàm cũng giống như bình thường, ngồi trong phòng, sau khi làm việc xong liền lên mạng đọc tin tức.
176 Sau khi hội nghị kết thúc, xác định trách nhiệm của Dương Phàm. Hắn về phòng làm việc, cầm điện thoại thì bên trong truyền đến giọng nói gấp gáp của Tô Diệu Nga:- Phó bí thư Dương, trong hội nghị hôm nay tôi cảm thấy có chút không bình thường.
177 Trầm Minh nghe điện, không hề khách khí nói:- Chú đang trên đường lên Bắc Kinh tham gia một cuộc hội nghị, cháu trực tiếp đi tìm phó giám đốc Tạ. Vừa nói Trầm Minh liền dập máy, Dương Phàm đi đến sở lâm nghiệp, tìm đến phòng làm việc của phó giám đốc sở Tạ, gõ cửa, bên trong không động tĩnh, lại gõ cửa vẫn không động tĩnh.
178 Dương Phàm quay đầu lại thấy Trương Tư Tề, cười cười nói:- Sáng lúc em gọi điện, anh đang trên đường, lái xe sợ không an toàn, nên dập máy. Chút bất mãn trong lòng Trương Tư Tề đã bay đi đâu mất, hạnh phúc gật đầu, nhỏ giọng nói:- Em biết.
179 - Cha ơi, mẹ ơi, con muốn về nhà. Hu hu hu hu hu hu hu…. Đứa bé khóc như vậy khiến Diệp Mai Hoa ở bên kia cũng khóc theo. Trương Tư Tề ở bên cạnh nhìn thấy cũng trào nước mắt.
180 Trương Tư Tề không biết tìm được một quyển sách ở đâu, ngồi ở ghế bên cạnh đọc sách, có vẻ phi thường im lặng. Nói thật, trong những phụ nữ bên cạnh Dương Phàm, khi ở một mình với hắn, chỉ có Trương Tư Tề là im lặng nhất, không hề có chút ý tứ động chạm nào.