Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Sỹ Đồ Phong Lưu Chương 576: Chỗ Dựa(1)

Chương trước: Chương 575



Chu Hàng nghe thấy lời này trong lòng cũng mát lạnh một chút. Là bí thư thị ủy, Chu Hàng tự nhiên phải nắm vấn đề nhân sự. Sau khi nhận chức chưa đầy nửa năm, việc bố trí nhân sự ở khu công nghiệp Vĩ Huyền đã bị Chu Hàng điều chỉnh không còn như trước nữa. Bộ máy lãnh đạo khu công nghiệp đã được thay mới hoàn toàn. Mặc dù nói vua nào triều thần đấy, nhưng cách làm trắng trợn như vậy, bây giờ lại đối mặt phó bí thư tỉnh ủy Dương Phàm là người tạo ra khu công nghiệp, Chu Hàng và Triệu Kha sao không khỏi có chút lo lắng.

Tình hình trên tỉnh hiện nay, Chu Hàng và Triệu Kha đều nghe được, thật sự bởi vì chuyện gì đó mà chọc giận Dương Phàm, nói như vậy Hác Nam xuất phát từ lo lắng cho lợi ích toàn cục, chưa chắc không tiến hành một chút thỏa hiệp nào đó. Nếu thật sự là như vậy, Chu Hàng và Triệu Kha bị điều chỉnh công việc cũng không phải không thể xảy ra.

- Phó bí thư Dương, hay là tôi xuống huyện Vĩ Huyền cùng ngài. Chu Hàng vội vàng giải thích một câu, không cùng Dương Phàm đi xuống, trong lòng Chu Hàng đúng là không yên tâm.

- Được, vậy làm phiền đồng chí Chu Hàng. Hôm nay tôi không nghe báo cáo, tôi muốn ngồi với các đồng sự năm nào. Đồng chí Chu Hàng không có ý kiến gì chứ?

Dương Phàm trước sau như một vẫn dùng giọng nói bình tĩnh như vậy, nhưng lại mang theo một thái độ không được phản đối.

Chu Hàng và Triệu Kha lui ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại ba người Mẫn Kiến, Tô Diệu Nga và Ngô Yến.

- lão lãnh đạo. Ngài có thể trở về thật sự là tốt quá.

Mẫn Kiến chờ hai người rời đi, lập tức lớn tiếng nói.

Dương Phàm rất rõ ràng Mẫn Kiến nói ra tiếng lòng của người khác. Tô Diệu Nga và Ngô Yến đều cười cười ấn chứng lời Mẫn Kiến nói.

- Lần trước tôi về, sao anh không nói với tôi?

Dương Phàm cười cười đưa cho Mẫn Kiến một điếu thuốc, thuận tay cũng lấy cho mình một điếu. Mẫn Kiến quay đầu lại nhìn Ngô Yến, ý rất rõ ràng.

Ngô Yến mỉm cười đưa tay lên vén sợi tóc trên trán, động tác này làm cho Ngô Yến vừa quyến rũ vừa dịu dàng:

- Cũng không sợ ngài chê cười, mấy năm qua ba người chúng tôi đạt thành đồng minh cùng tiến cùng lùi. Không cần biết ai là lãnh đạo chủ yếu của thị ủy, tóm lại ba người chúng tôi cùng tiến cùng lùi.

Ngô Yến trước mặt Dương Phàm tự nhiên cái gì cũng dám nói. Lời này cho dù bị Chu Hàng và Triệu Kha nghe cũng không có vấn đề gì lớn. Những năm qua, ba người là đồng minh thì ai cũng có thể nhìn ra.

Dương Phàm hoàn toàn có thể giải thích được cảnh ngộ của ba người Mẫn Kiến, Tô Diệu Nga và Ngô Yến mấy năm qua. Đổi thành mình làm bí thư thị ủy cũng sẽ không ngừng tiến hành công kích vào các người cán bộ cũ của thành phố. Đổng Trung Hoa còn ở thành phố Uyển Lăng thì còn đỡ một chút. Chu Hàng và Triệu Kha không hề phải cố kỵ gì, bởi vì có Hác Nam làm chỗ dựa mà.

Hai mắt Ngô Yến lại đỏ lên, lén quay đầu lại lại một chút, hai vị còn lại đều cúi đầu không nói lời nào. Tiếng gõ cửa vang lên, người đi vào là Kha Nghiên. Kha Nghiên cầm điện thoại di động trong tay rồi nói:

- Ngô tỷ, điện thoại.

Ngô Yến cười cười với Dương Phàm, nghe điện liền đi ra ngoài. Mẫn Kiến lúc này mới cười nói:

- lão lãnh đạo, tôi đề nghị ngài đừng đến Vĩ Huyền, miễn cho thấy lại tức giận. Huyện Vĩ Huyền hôm nay từ trên xuống dưới tất cả đều là người của đám Chu Hàng và Triệu Kha. Những người đề bạt năm đó không có mấy người còn ở trên vị trí.

Khóe miệng Dương Phàm hơi nhếch lên một chút, lạnh nhạt nói:

- Vậy sao? Như vậy tôi càng phải mau chân đến xem.

Mẫn Kiến do dự một chút rồi lộ ra một tia xấu hổ rồi nói:

- Tôi thân là phó bí thư thị ủy, mấy năm qua cũng không có quyền lên tiếng trong vấn đề nhân sự. Ngài còn nhớ Dư Phượng Hà chứ? Sớm bị bệnh lui về. Chính là bởi vì huyện Vĩ Huyền là huyện có kinh tế tốt nhất thành phố Uyển Lăng, các cán bộ cũ trên cơ bản đều bị loại trừ hết.

Ngô Yến lúc này đã trở về, mặt mang theo một tia tức giận, nói với Mẫn Kiến:

- Phó chủ nhiệm khu Khai Phát Lý Tình Tình vừa gọi điện tới. Ban Tổ chức cán bộ thị ủy tìm cô ấy nói chuyện, muốn điều cô ấy đến xã Nam Hồ giữ chức phó bí thư Đảng ủy. Chuyện này phó bí thư Mẫn có biết hay không?

Lý Tình Tình là người mà Ngô Yến mang từ cục Chiêu thương tới, là cán bộ thân thiết điển hình, tính ra cũng là cấp dưới cũ của Dương Phàm. Xã Nam Hồ là một xã xa xôi nhất thuộc thành phố Uyển Lăng, xung quanh còn có các nông trường. Trên cơ bản đến nơi đó nhận chức đều là bị đầy ải, càng đừng nói là cái gì phó bí thư Đảng ủy.

- Quá kiêu ngạo.

Mẫn Kiến đứng bật dậy, rút điện thoại di động ra mà khóe mắt liếc nhìn Dương Phàm một chút. Phát hiện trên mặt lãnh đạo hiện ra một tia tức giận, Mẫn Kiến không khỏi mừng thầm trong lòng.

Trước mặt Dương Phàm, Mẫn Kiến gọi điện đến phòng làm việc của trưởng ban Tổ chức cán bộ thị ủy thành phố Uyển Lăng Hồ Ngọc Mẫn, sau khi bên kia nghe điện, Mẫn Kiến liền lớn tiếng nói:

- Trưởng ban Ngọc Mẫn, chuyện điều động công tác của Lý Tình Tình khu Khai Phát sao trước đó không thông báo với tôi một chút đã phái người đi nói chuyện? Dựa theo quy định, điều động cán bộ từ cấp trưởng phòng trở nên phải được tập thể thông qua. Ban Tổ chức cán bộ từ bao giờ thay thế được hội nghị thường ủy vậy hả?

Lời này của Mẫn Kiến rất khó nghe, Hồ Ngọc Mẫn là cán bộ từ trên ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy điều xuống, mấy năm nay ở vấn đề nhân sự Mẫn Kiến trên cơ bản không hề nói chuyện. Về cơn bản danh sách mà ban Tổ chức cán bộ thị ủy đưa ra, Mẫn Kiến sẽ không cản trở. Dù sao nếu thật sự đưa ra hội nghị thường ủy, tam giác đồng minh có thể làm chỉ là bảo vệ người nhà mình. Bên phía ban Tổ chức cán bộ dường như đã quen với việc Mẫn Kiến không tỏ thái độ gì. Mẫn Kiến không nói lời nào không phải là không oán giận. Oán giận tích tụ mấy năm nay, hôm nay trước mặt Dương Phàm Mẫn Kiến muốn thể hiện một chút, vì thế Mẫn Kiến nói chuyện tự nhiên không hề khách khí.

Hồ Ngọc Mẫn không ngờ Mẫn Kiến đột nhiên phát tác như vậy. Hồ Ngọc Mẫn lúc này đang ngồi trong phòng làm việc xem công văn bình thường cũng mạnh quen rồi, vì thế thuận miệng nói:

- Chúng tôi chẳng qua chỉ là tìm đồng chí Lý Tình Tình nói trước một chút, khi chính thức có quyết định thì phải đưa ra hội nghị thường ủy bàn bạc chứ.

Trên thực tế tất cả mọi người đều biết một khi ban Tổ chức cán bộ thị ủy tìm đồng chí nào nói chuyện, trên cơ bản 90 % sẽ bị điều động, trừ phi xảy ra tình hình ngoài ý muốn.

- Đồng chí Ngọc Mẫn, vấn đề nhân sự từ trước đến nay tôi là phó bí thư thị ủy không biết gì hết, đồng chí cảm thấy có phù hợp trình tự hay không?

Mẫn Kiến cười lạnh một tiếng, một câu nói đã đánh trúng vấn đề yếu hại. Phó bí thư thị ủy quản lý chính là mũ quan chức, trước kia Mẫn Kiến không nói gì, không phải là việc này không do hắn quản. Hơn nữa cách xưng hô của Mẫn Kiến đã thay đổi. Ban đầu còn là “trưởng ban” sau này trực tiếp đổi thành “đồng chí”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hồ Ngọc Mẫn hiện lên đám mây mù âm u, mấy hạt mụn trên mũi trở nên rõ ràng khi thở hổn hển. Từ trước đến nay Hồ Ngọc Mẫn đúng là quen thuộc Mẫn Kiến im hơi lặng tiếng, trong lúc nhất thời không thể nào thích ứng nổi.

- Tôi sẽ cho người mang tài liệu lên cho phó bí thư Mẫn.

Nói xong Hồ Ngọc Mẫn bịch một tiếng hung hăng dập máy. Điều này làm Mẫn Kiến không khỏi nhíu mày lại, điện thoại di động theo bản năng cũng cầm xuống.

- Phó bí thư Dương, ngài cũng thấy đó, cô ta không ngờ dám dập máy trước.

Mẫn Kiến thở hổn hển ngồi xuống, cầm lấy thuốc đặc biệt mà Dương Phàm để trên bàn, rút một điếu..

- Bình thường Chu Hàng đối với mọi người như thế nào?

Dương Phàm cười cười đưa bật lửa tới. Mẫn Kiến châm lửa hít sâu một hơi không nói gì, chỉ là nhìn Tô Diệu Nga một chút. Tô Diệu Nga được Mẫn Kiến ám chỉ liền lộ ra vẻ mặt ảm đạm rồi nói:

- Phó bí thư Dương, bí thư Chu bình thường luôn cười cười hòa hợp với mọi người, đây đều là biểu hiện bên ngoài.

Tô Diệu Nga nói đến đây liền do dự một chút, điểm đến là dừng đã là thói quen của Tô Diệu Nga. Ngô Yến lập tức nói thay Tô Diệu Nga:

- lão lãnh đạo, anh có biết mấy lão già ở Uyển Lăng gọi Chu Hàng là gì không? Tiếu diện hổ (Mặt hổ cười)

Dương Phàm nghe đến đây mặt liền sa sầm xuống, giơ tay nhìn đồng hồ rồi thản nhiên nói:

- Bây giờ cũng không còn sớm nữa. Ngô Yến, chị lập tức sắp xếp một chút, mời các đồng chí có quan hệ tốt ở cục Chiêu thương năm đó tới, nói là tôi mời khách.

Dương Phàm vừa nói như vậy làm cho trên mặt Mẫn Kiến lộ ra một tia vui mừng, chẳng qua rất nhanh đã biến mất, mặt lộ vẻ lo lắng:

- Bên phía thị ủy chắc là có sắp xếp rồi mà.

Dương Phàm cười ha hả rồi nói:

- Anh từ chối giúp tôi. Đã nói tôi muốn gặp người quen cũ một lần, sẽ không phiền phức các đồng chí thị ủy thành phố Uyển Lăng.

Mẫn Kiến trong lòng không khỏi thầm sung sướng. Dương Phàm đưa ra chiêu này, bề ngoài thoạt nhìn việc từ chối lời mời dùng cơm của thị ủy thành phố Uyển Lăng là có nguyên nhân. Nhưng trên thực tế người nào cũng biết, Dương Phàm đây rõ ràng là muốn làm thị ủy thành phố Uyển Lăng mất mặt. Nguyên nhân rất đơn giản, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Tô Diệu Nga lúc này cười ha hả đứng lên rồi nói:

- Tôi đi bố trí bữa cơm trưa.

Mẫn Kiến cũng đứng lên rồi nói:

- Tôi quay về thị ủy một chuyến.

Hai người bọn họ trước sau rời đi, Dương Phàm chỉ đứng lên gật đầu coi như tiễn chân bọn họ. Trong phòng chỉ còn lại Ngô Yến và Dương Phàm, hai người liếc nhìn nhau. Trong lòng Ngô Yến hiện lên cảnh hai người ở bên nhau lúc trước, trên mặt không khỏi hiện ra một tia xấu hổ.

- Em đoán xem Mẫn Kiến quay về thị ủy làm gì?

Ngô Yến rất nhanh bỏ chuyện xưa, trở về thực tại.

Dương Phàm nghe xong cười cười một tiếng rồi thản nhiên nói:

- Còn có thể làm gì nữa, tìm ban Tổ chức cán bộ gây phiền phức.

Dương Phàm nói xong liền chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh mình. Ngô Yến do dự một chút rồi ngồi lại, trong miệng nhỏ giọng nói:

- Chị già rồi.

Dương Phàm dựa lưng vào ghế, thản nhiên nói:

- Em cũng đã gần 40 rồi.

- Nghe nói em không mang theo bà xã tới, bên cạnh không có ai chăm lo là không thể được. Chị có một cô em gái khá xinh xắn, người cũng chăm chỉ.

Ngô Yến nói đến đây liền chần chờ một chút, dùng ánh mắt liếc nhìn Dương Phàm một chút, vừa lúc thấy ánh mắt cười cười của Dương Phàm. Ngô Yến có chút xấu hổ cúi đầu, tâm tư trong lòng bị nhìn thấy tự nhiên là xấu hổ.

- Chị đó.

Dương Phàm cười khổ một tiếng rồi lắc đầu nói:

- Cũng không sợ làm em mệt chết sao?

Lời nói như thế này Dương Phàm có thể nói ra, trong lòng Ngô Yến rất ngọt ngào. Mặc dù hai người không thể nào như quá khứ được nữa.

- Đó là may mắn của cô bé đó.

Ngô Yến cây ngay không sợ chết đứng nói một câu. Dương Phàm cười cười rồi nói:

- Cũng có không ít người có suy nghĩ như chị. Bên trong nhà khách tỉnh ủy cũng chuẩn bị thư ký cuộc sống cho em đó.

Vừa nói Dương Phàm lạnh lùng hừ một tiếng, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Trần Minh Dương.

Trần Minh Dương đêm qua đến nhà Hác Nam, chuyện này sao có thể tránh được tai mắt của Dương Phàm. Xe của Trần Minh Dương vừa dừng trước cửa nhà Hác Nam, lập tức có người gọi điện thông báo cho Dương Phàm.

Người gọi điện chính là Mã Diễm Hồng. Mà cuộc điện thoại này càng làm Dương Phàm thêm kiên định với suy nghĩ trong đầu, không thể dựa vào người phụ nữ này.

Ngô Yến sửng sốt một chút, lập tức hiểu rõ, cười cười nhỏ giọng nói:

- Tự đưa lên cửa, em cứ việc nhận là được mà.

- Nực cười. Em chưa từng thấy phụ nữ sao?

Dương Phàm nhướng mày thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa

Loading...

Xem tiếp: Chương 576: Chỗ Dựa(2)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Thông Linh Nhãn

Thể loại: Trọng Sinh, Ngôn Tình, Huyền Huyễn

Số chương: 50


Diệm Nương

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 11



Cưới Vợ Xung Hỉ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Manh Sủng

Thể loại: Nữ Cường, Ngôn Tình

Số chương: 50