Đi Hắc Câu hương cũng có thu hoạch khá lớn. Về đến nhà khách, tắm rửa một chút, Dương Phàm mệt mỏi nằm lăn ra ngủ, không ăn cả cơm tối.
Ngủ được hai tiếng, tiếng gõ cửa làm Dương Phàm tỉnh lại, day day mắt đứng lên mở cửa, phát hiện ra Hồng Thành Cương đang kích động đứng đó.
- Hồng khu trưởng? Có chuyện gì vậy?
Dương Phàm kinh ngạc hỏi. Vẻ mặt Hồng Thành Cương giống như nhặt được tiền vậy. Dương Phàm không khỏi cảm thấy khó hiểu.
- Vương Vĩ Tân nói đồng chí có biện pháp giải quyết vấn đề tiêu thụ dưa lê Vĩ Huyền?
Lời của Hồng Thành Cương làm Dương Phàm cười khổ trong lòng, cũng cảm thấy ấm áp. Vẻ mặt Hồng Thành Cương không phải giả vờ, đúng là rất kích động.
Dương Phàm mời Hồng Thành Cương vào nhà, sau đó bật máy tính, chỉ vào ghế nói:
- Hồng khu trưởng ngồi trước, tôi đi rửa mặt, ra chúng ta nói.
Ba phút sau Dương Phàm từ trong toilet đi ra, máy tính xách tay đã được khởi động. Dương Phàm cười cười, chỉ vào máy tính nói:
- Tôi trước khi xuống đã hiểu về tình huống Vĩ Huyền, đương nhiên không toàn diện. Chẳng qua vấn đề tiêu thụ dưa lê đối với các nhà gieo trồng mà nói, đó là chuyện vô cùng quan trọng. Cho nên tôi đã có một kế hoạch sơ bộ, mời Hồng khu trưởng xem.
Kế hoạch Dương Phàm nói, trên thực tế đã được viết rất cẩn thận. Đây là những thứ mà Dương Phàm đã làm trước khi xuống. Bật lên cho Hồng Thành Cương xem, Dương Phàm ở bên cạnh giải thích.
Kế hoạch này chủ yếu xây dựng nông nghiệp sạch, cũng không chỉ riêng dưa lê.
- Người thành phố bây giờ rất chú trọng đến sức khỏe, thực phẩm xanh sẽ có giá cao hơn hẳn. Vĩ Huyền nhiều đồi núi, có thế mạnh về điểm này, chúng ta hoàn toàn có thể....
Một phần kế hoạch, Dương Phàm từ các nhận thức cơ bản nói đến chi tiết mất một tiếng. Lúc đầu Hồng Thành Cương còn khó hiểu, sau đó mắt sáng lên.
Nghe xong, Hồng Thành Cương không khỏi thở dài nói:
- Cán bộ địa phương như chúng tôi, quan niệm lạc hậu quá. Vốn nghĩ rằng địa phương không có ưu thế, bây giờ đồng chí nói như vậy, tôi cảm thấy Vĩ Huyền có ưu thế rất lớn.
Dương Phàm cười ha hả nói:
- Đó mới chỉ là kế hoạch trên giấy, quan trọng là phải xem chúng ta thực hiện như thế nào. Chúng ta tạm thời đừng nghĩ quá xa, đầu tiên tập trung vào các thành thị xung quanh. Tôi trước khi xuống còn chú ý đến một vấn đề, lá trà Vĩ Huyền không sai, nhưng giá bán lại không cao, đó là bởi vì chưa được đóng gói và sao cẩn thận. Thực ra hoàn toàn có thể tạo thương hiệu cho trà Vĩ Huyền. Đóng gói cẩn thận rồi bán đi, lợi nhuận có thể tăng lên mấy lần.
Hồng Thành Cương thở dài một tiếng:
- Kế hoạch rất tốt, nhưng Vĩ Huyền chúng ta không có tiền, không có tài chính khởi động. Tôi làm khu trưởng đúng là....
Dương Phàm nghĩ đến chuyện Quý Vân Lâm đã hứa cung cấp hai triệu, liền khẽ thở dài nói:
- Đúng vậy, tình hình Vĩ Huyền bây giờ rất xấu. Chẳng qua chúng ta có thể nắm giữ một vài điểm quan trọng, làm từng điểm, từ từ phát triển toàn diện. Lần này xây dựng cơ sở trồng dược liệu là một cơ hội rất tốt. Vấn đề tài chính, tôi có thể chạy được một chút, trước tiên sẽ tiến hành ở mấy hương có điều kiện tốt. Không thể nào chỉ hy vọng vào tiền bên trên cấp được đúng không? Còn có thể tìm ngân hàng giúp nữa chứ.
Lời này của Dương Phàm có nhiều ý. Hồng Thành Cương nghe xong không khỏi ủ rũ, vẻ hưng phấn vừa nãy cũng bớt đi.
- Dương khu trưởng, bây giờ đồng chí còn không biết. Phòng giáo dục hôm nay tìm tôi, nói đã ba tháng rồi mà giáo viên chỉ nhận được nửa lương. Tôi dám nói chỉ cần các phòng ban ngửi thấy mùi tiên, sẽ như mèo thấy mỡ lao đến.
Hồng Thành Cương lắc đầu bất đắc dĩ. Dương Phàm giật mình, không phải chú ý đến mình đó chứ?
Nghĩ một chút, Dương Phàm kiên quyết nói:
- Hồng khu trưởng, dù chính quyền đang khó khăn đến đâu, quỹ cơ sở trồng dược liệu không thể đụng chạm. Còn một thời gian nữa sẽ đến vụ thu hoạch dưa lê, ngày mai tôi sẽ nhờ mấy người tìm những nhà kinh doanh hoa quả đến Vĩ Huyền xem sao. Vấn đề cơ sở trồng dược liệu rất cấp bách, tôi cần phải có được sự ủng hộ của chính quyền khu, giúp tôi ngăn cản áp lực và quấy nhiễu.
Đối mặt với điều kiện mà Dương Phàm đưa ra, Hồng Thành Cương có chút thất vọng. Trong lòng hắn quả thực có ý với hai triệu tiền quỹ đó. Chẳng qua tiền ở trong tay Dương Phàm, bên trên lại có văn bản quy định rõ ràng, Hồng Thành Cương không dám làm gì.
Dù nói như thế nào, sau khi Dương Phàm xuống biểu hiện ra thái độ sẽ làm thật, Hồng Thành Cương cũng không có lý do gì mà không ủng hộ, phải xem làm cụ thể ra sao rồi nói. Hồng Thành Cương nghĩ như vậy liền gật đầu nói:
- Được rồi, ngày mai tôi sẽ mở một hội nghị, thành lập một tổ công tác chuyên môn do đồng chí làm người chủ trì. Có người có ý đồ với tiền quỹ, đồng chí cứ nói với tôi.
Hồng Thành Cương thầm nghĩ bây giờ chỉ có hai triệu, cũng không nhiều nhặn gì. Về việc Dương Phàm nói tìm ngân hàng, Hồng Thành Cương căn bản không để vào trong lòng. Ngân hàng bây giờ suốt ngày đòi nợ, bây giờ còn muốn vay nữa, khó hơn lên trời.
- Cảm ơn Hồng khu trưởng ủng hộ. Có sự ủng hộ của đồng chí, công việc của tôi sẽ dễ hơn. Ngày mai tôi phải tìm lãnh đạo ngân hàng nông nghiệp, nghĩ biện pháp vay tiền.
Hồng Thành Cương thầm nói trong lòng, hay là thôi đi, đừng hy vọng vào ngân hàng. Mỗi ngày đừng đến trước cửa đòi nợ, tôi sẽ ngủ ngon. Trong lòng nghĩ như vậy nhưng Hồng Thành Cương lại nói:
- Cứ thử đi xem, tôi sẽ để Vương Vĩ Tân phối hợp công tác với đồng chí.
- Đói quá, ra ngoài ăn chút gì đi.
Dương Phàm cười cười mời. Hồng Thành Cương có chút không ngờ, bây giờ vẫn còn sớm, sao đã đi ăn khuya rồi?
- Sao vậy, mới có chín giờ mà đã đói bụng sao?
- Ha ha, ban ngày đi lại nhiều nên mệt, về nhà liền lăn ra ngủ, quên không ăn cơm.
Dương Phàm cười nói, Hồng Thành Cương nghe xong không khỏi ngẩn ra.
Sáng hôm sau, Dương Phàm dậy thì thấy điện thoại di động ở đầu giường vang lên, có mười mấy cuộc gọi nhỡ. Hoàng Tử Vinh gọi, Chu Phàm gọi, Tào Ny Ny, Chúc Vũ Hàm gọi. Dương Phàm không khỏi cười khổ. Hôm qua thực sự rất mệt, ăn về liền ngủ say như chết. Nghĩ bây giờ mới là bắt đầu, Dương Phàm không khỏi tự nhủ mình phải kiên trì.
Đi rửa mặt, nhìn đồng hồ thấy hôm nay không kịp ăn sáng, vội vàng ra khỏi phòng, lên xe liền nói với Tiểu Vương tìm chỗ nào mua bánh mỳ, vừa đi vừa ăn cho kịp giờ làm.
Lên xe, Dương Phàm gọi điện cho một loạt người.
Đầu tiên là gọi cho Chúc Vũ Hàm, Chúc Vũ Hàm nói lúc nào có thời gian thì Dương Phàm cùng nàng đến tỉnh thành một chuyến. Chúc Vũ Hàm giới thiệu cho hắn mấy người, mục đích đương nhiên là tiền. Chuyện tốt như vậy, Dương Phàm đương nhiên không từ chối, hẹn thời gian rồi tắt máy. Trong lòng thầm nghĩ phải giữ bí mật chuyện này, không nói cho bất cứ ai.
Gọi cho Hoàng Tử Vinh, Dương Phàm biết Hoàng Tử Vinh ở Uyển Lăng không khỏi ngẩn ra. Hoàng Tử Vinh mời Dương Phàm về ngồi ăn với nhau một bữa. Dương Phàm mặc dù rất bận, nhưng nghĩ đến chuyện cơ sở trồng dược liệu liền nói sẽ dành thời gian quay về. Hỏi thì biết Hoàng Tử Vinh ở đây ba hôm nữa, Dương Phàm hẹn chiều ba ngày sau sẽ về.
Gọi cho Chu Phàm, Chu Phàm có chút đắc ý nói:
- Tin tức tốt, trước khi nói, cậu phải đáp ứng mau giúp tôi việc bằng thạc sỹ đó.
Chuyện Chu Phàm, Dương Phàm đã nói cho Chu Minh Đạo, bên kia nói không có vấn đề. Dương Phàm cười trả lời Chu Phàm:
- Không thành vấn đề, chỉ cần anh xong, viện khoa học xã hội ở Bắc Kinh, tìm một người hướng dẫn không phải rất dễ sao?
- Hắc hắc, cảm ơn. Vận may của cậu đã tới. Tập đoàn Vĩnh Thái và điện tử Hòa Tinh đều đến Uyển Lăng, chuyện này khiến lãnh đạo thị ủy quyết định tăng vốn đầu tư vào cơ sở trồng dược liệu, tổng cộng là hai mươi triệu. Tôi nhắc cậu, tiền này cậu phải coi kỹ đó.
Tắt máy, Dương Phàm liền có chút khó hiểu. Du Nhã Ny đến Uyển Lăng đã không bình thường, Hoàng Tử Vinh cũng đến càng không bình thường. Chuyện tốt đến đột nhiên như vậy, có chút quỷ dị.
Dương Phàm cảm thấy chuyện này nhất định có quan hệ với Du Nhã Ny, trong lòng mặc dù cao hứng nhưng vẫn có chút mất mát.
Để vấn đề này vào trong lòng, Tiểu Vương đã mua bánh mỳ về, Dương Phàm gọi điện Tào Ny Ny.
Dương Phàm còn chưa nói gì, Tào Ny Ny đã nức nở nói:
- Dương Phàm, xin lỗi.
Giọng Tào Ny Ny làm Dương Phàm thầm nghĩ cô bé này không biết lại làm bậy gì đây?