21 Vốn nhìn đến Xuân Cầm, Phong di nương liền có chút đổ hoảng, nghe được nàng gọi “phu nhân” lại càng cảm thấy quẫn bách, dù sao nàng cũng không phải danh chính ngôn thuận phu nhân.
22 “Vâng, tổ mẫu, Ngọc Nhi kính cẩn ghi nhớ lòng yêu thương của bác và biểu ca, ngày sau tận lực hồi báo”. Sở Ngâm Ngọc cung kính hữu lý đối với Lão phu nhân nói, trong lòng lại nghĩ, thực sự là lão cáo già, đây là nghĩ làm cho nàng bảo phụ thân đi theo phái Tuệ vương đi! Hừ, tính toán giỏi a!Trong phòng mọi người nghe được Sở Ngâm Ngọc lời nói không hề kiêu ngạo, xiểm nịnh, nói năng vững vàng, hào phóng, có điểm phong phạm của con vợ cả, không khỏi có chút nghi hoặc, điều này có chút xa lạ đâu, đây không phải là ngày thường Tam tiểu thư yêu diễn xuất sao?Sở lão phu nhân cũng sửng sốt, nhưng nghe được của nàng trả lời, hiểu được nàng nghe hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, cũng không lại nhiều lời.
23 Rời khỏi Di Thọ Viên, vừa mới bước chân ra khỏi, đi chưa được mấy bước, chợt từ chỗ xa truyền đến tiếng cười, tuy rất nhỏ, nhưng ngược lại rõ ràng. Lý Tề là người đầu tiên phản ứng lại, Sở Ngâm Ngọc mạnh quay đầu, lạnh lùng nói: “Ai?”.
24 Nhấc bước đến nội điện, cả phòng thiết kế đều là cổ kính, vết đồi mồi được khảm trên bàn trang điểm, mặt trên đặt chiếc gương đồng hình lăng hoa và hộp trang sức đỏ thẫm khắc hình hoa mai.
25 Thanh Ngọc Uyển“Tiểu thư, đây là chén thuốc của hôm nay, vừa mới sắc tốt lắm, ngài thừa dịp nóng uống đi”. Lâm mẹ nhìn thấy Sở Ngâm Ngọc trở lại viện, liền lập tức bưng thuốc đi đến ngoại thất, trong mắt tinh quang cùng ý cười thoáng lóe qua, nếu không nhìn kĩ khó lòng nhận ra được.
26 “Không có khả năng, ta nói cho ngươi biết, bệnh này căn bản không người có thể chữa được, chỉ có thể định kỳ uống thuốc để giảm bớt đau đớn, hơn nữa sau mỗi lần dùng thuốc lại càng tăng thêm tính phụ thuộc vào thuốc”.
27 “Hơn nữa, ta vừa kiểm tra bệnh tình của muội muội, phỏng đoán, thuốc này ở trong thuốc của muội muội hẳn là không phải một hai ngày, chắc là có chút lâu năm”.
28 Hôm đó, tuyết rơi nửa tháng rốt cục ngừng, mặt trời lộ rõ, ánh nắng chiếu vào Thanh Ngọc Uyển, một mảnh quang minh sạch sẽ, những hạt băng trên cây khúc xạ lại ánh sáng phát ra càng lóa mắt, trong suốt hài hòa thật đẹp.
29 Không có ngày xưa mặt cười, cũng không có đau khổ cầu xin, chỉ có một bộ biểu tình tự nhiên đạm mạc, đây không phải Sở Ngâm Ngọc. Tuyệt đối không phải, nàng sẽ không có được khí định thần nhàn như vậy, không có được thong dong tao nhã như vậy, đây vốn là thuộc về Sở Tiêu Mộng nàng, là độc quyền của Tân Đô đệ nhất mỹ nhân.
30 Sở Ngâm Ngọc hí mắt, bên môi lơ đãng lộ ra trào phúng nụ cười. Thật sâu hít một hơi, mới cảm thấy máu lại tiếp tục chảy. Mọi người vội vàng hành lễ, Sở Ngâm Ngọc cũng thuận thế cúi đầu, lại cảm thấy một đạo ánh mắt dừng ở trên người mình.
31 Lẽ nào nàng ta đang tức giận?Giận hắn vì trong lúc nàng ta bị bệnh không đến thăm, muốn đùa giỡn tiểu tính tình để được hắn quan tâm?Nếu thực sự như vậy, tin chắc rằng chỉ cần hắn tốn thêm chút ít tâm tư, nàng ta nhất định sẽ cao hứng, tất cả hiểu nhầm đều sẽ được loại bỏ.
32 Sở Ngâm Ngọc có chút mệt mỏi nhu nhu đầu, cảm thấy thân mình mệt mỏi, nghĩ bản thân chắc lại bị nhiễm lạnh rồi. Bắt tay sờ mạch, mạch đập phù phiếm, thương thế tuy không đáng ngại, nhưng phong hàn có chút nặng.
33 Sở Ngâm Ngọc nhìn nam tử trước mắt quần áo chỉnh tề, tin chắc cũng có thân phận phi phú tức quý, trong mắt hắn lộ vẻ hoài nghi cùng lạnh lùng, không phải là nàng không nghĩ cầu cứu, mà do nàng đã không còn niềm tin nữa, chỉ có thể thản nhiên, yên lặng chờ đợi: sống hoặc là chết.
34 “Hoặc là do quỷ quấn thân?”. Sở Tiêu Mộng đột nhiên nói, tuy rằng lấy lí do đó thì không đáng tin, nhưng những sự việc này chỉ có thể lý giải như vậy.
35 Thanh Ngọc Uyển“Tiểu thư, ngài đang chế thuốc gì vậy?”. Xuân Cầm nhìn Sở Ngâm Ngọc đang mài thuốc, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi, từ lúc ở U Lâm sơn trở về, tiểu thư suốt ngày nhốt mình trong phòng, không đi ra ngoài, đem những dược thảo kia giống như bảo bối vậy, làm ra đủ loại bột phấn màu sắc khác nhau khiến nàng rất kinh ngạc.
36 Kiếp trước khi nàng gả nhập thái tử phủ, ngoại tổ phụ liền đột nhiên buông tay nhân gian. Lúc lâm chung, liền đem lệnh phù đưa cho nàng, nhưng nàng lại phụ sự phó thác của tổ phụ, làm cho lệnh phù cuối cùng rơi vào tay Phong Hạo Lăng, khiến vận mệnh của Phong Tân quốc thay đổi.
37 Ngày hôm sau, giờ Dậu, Phong Tang Nhu dẫn theo một đạo sĩ tóc trắng, vui vẻ đi đến Thanh Ngọc Uyển, nhìn thấy Sở Ngâm Ngọc liền nói: “Đây là dựa vào quan hệ của ngoại tổ phụ con, mới tìm được Phong Tân quốc nổi tiếng – Lưu bán tiên, hàng năm ẩn sâu trong thâm sơn, hấp thụ linh khí trời đất, người thường chưa chắc tìm được ngài, ít nhiều có ngoại tổ phụ con vất vả mới tìm được”.
38 Ngay sau đó, trên bàn xuất hiện một loạt chữ: “thiện như nước, dĩ tác sự mưu thủy”. Mọi người sau khi nhìn thấy dòng chữ, càng thêm nghi hoặc khó hiểu.
39 Lưu bán tiên bừng tỉnh, nhớ đến bản thân còn đang chịu sự ủy thác của người khác, liền khôi phục lại dáng vẻ ban đầu. “Ân, vốn đây là ý trời, lại có thể sửa lại được, chỉ cần trừ tà, uống xong chỗ nước phù phép này sẽ không còn đáng ngại nữa”.
40 “Nha đầu này, ngươi biết ta thương yêu ngươi là được rồi!”. Lão phu nhân ánh mắt âu yếm nói với Sở Ngâm Ngọc, khóe mắt lại liếc về phía Phong Tang Nhu.