41 “Phong di nương nói đúng, người như vậy nếu ở trong phủ thì đúng là một mối họa ngầm. Di nương! Người nói xem, nếu tra ra có người như vậy thì nên xử trí như thế nào?”.
42 Nhìn thấy quần áo của nam tử, mọi người đều ngẩn người, đặc biệt là Sở Tiêu Mộng. Khuôn mặt vốn xinh đẹp, nho nhã đột nhiên trắng bệch, hét lên từng tiếng một dường như là khó tin lắm, nhìn chằm chằm vào bộ quần áo, xác định rõ đây không phải là ảo giác, Sở Tiêu Mộng lúc này mới tỉnh lại, ngồi xuống đất khóc hoa lê đẫm mưa nói: “Mẫu thân, nữ nhi không có.
43 “Các vị chủ tử trong Quốc công phủ, ai cũng đều tâm thiện thuần lương, vô luận đi theo ai, nô tỳ cũng không một câu oán hận”. Hân Nhi trên mặt đắc ý nói, chỉ cần qua hôm nay, chỉ cần hãm hại Đại tiểu thư thành công, cho dù bị đuổi ra khỏi phủ, nàng tin chắc Phong di nương cũng vì nàng chuộc thân, khôi phục lại thân phận, còn có thể cho nàng một món tiền, đủ nàng sống sung sướng suốt đời, không cần phải làm kiếp nô tỳ nữa.
44 “Ngay cả Tam nha đầu, vô luận thế nào cũng không thể tránh khỏi quan hệ”. Lão phu nhân hung hăng trừng mắt nhìn Sở Tiêu Mộng. Đứa cháu gái này tuy là Phong Tân quốc đệ nhân mỹ nữ, lại là Tiêu vương phủ thứ xuất ngoại sinh nữ, nhưng cũng không được sự yêu quý của Tiêu vương.
45 “Vâng, tổ mẫu!”. Sở Ngâm Ngọc và Sở Tiêu Mộng đồng thanh đáp lại. Hai người cùng nhận chén nước của Lưu bán tiên, một hơi uống cạn. Phong Tang Nhu nhìn Sở Ngâm Ngọc nhu thuận uống hết chén nước, khóe môi hiện lên ý cười.
46 “Bẩm tiểu thư, nô tỳ tên là Diên Nhi, do không phải con cháu của người làm trong phủ, Lâm mẹ trước nay luôn an bài nô tỳ làm việc ở phòng bếp, vậy nên tiểu thư chưa găp qua nô tỳ bao giờ.
47 Nhìn thấy Phong Tang Nhu khóa chặt mày, An mẹ đương nhiên cũng hiểu được những rối rắm ở trong đó, lập tức đề nghị nói: “Phu nhân, không bằng chúng ta trước trấn an Lâm mẹ, khiến cho nàng tin rằng phu nhân sẽ không rời bỏ nàng, sau đó chúng ta lại tham dò tiếng gió bên chỗ Đại tiểu thư, xem nàng ta định xử lý chuyện này như thế nào, sau đó lại ra đối sách”.
48 Trì Nguyên Hiên bị ánh mắt đánh giá chăm chú không chịu được, bèn nâng mắt lên nhìn. Là nàng?Chính là nữ tử ngày ấy hắn gặp ở trên núi?Tùy ý liếc mắt nhìn, chỉ thấy hôm nay nàng mặc một chiếc áo hoa văn màu lam, phối với chiếc váy dài màu trắng thuần khiết, đơn giản mộc mạc.
49 “Đúng thế. Đệ đã tra đọc rất nhiều sách y thuật, hỏi rất nhiều ngự y giỏi trong cung, đều không tìm được gì. Nhớ ra sư huynh là người y thuật cao siêu, tin tưởng sư huynh nhất định có thể tra rõ nguyên nhân căn bệnh, chữa khỏi cho Ngọc muội”.
50 Nhìn thấy nụ cưới chắc chắn trên khuôn mặt Trì Nguyên Hiên, Chu Trừng Hoằng giấu không được nghi hoặc hỏi: “Trước đó ta cũng dùng châm thử, nhưng cũng không có dấu hiệu trúng độc”.
51 “Không sai. Vết bớt này vốn không phải vốn từ khi sinh ra đã có. Đó là do cổ độc tích tụ lại. Sở tiểu thư vẫn còn chịu đựng được đến tận bây giờ, là nhờ công của vết bớt này, nếu không có nó, e rằng… Sở tiểu thư đã sớm không còn, cũng có thể là người hạ cổ nhẫn tâm không muốn nàng sớm mất mạng, mà muốn nang lưu lại chịu hết mọi đau khổ trên đời”.
52 Sau khi tiễn các công tử rời khỏi Thanh Ngọc Uyển, Xuân Cầm bước vào phòng nhìn Sở Ngâm Ngọc toàn thân lãnh khí, nàng đã quen với tính khí hiện tại của tiểu thư, nàng cũng không dám đánh vỡ không khí im lặng hiện tại.
53 Nhìn động tác của Xuân Cầm, Sở Ngâm Ngọc mỉm cười. Nha đầu này, chẳng phải làm cho nàng tuyển vài người, lại làm ra biểu tình khẩn trương tựa như lâm trận, nhưng cũng phải công nhận, nàng tuyển những người này, rất hợp với ý của nàng, không uổng chủ tớ hai người ăn ý.
54 Thải Vi Viên“Phu nhân, vừa nãy có người lại đây truyền lời, Đại tiểu thư phái Lý Tề đi thẩm tra Lâm mẹ, những người còn lại đều bị Đại tiểu thư đuổi ra khỏi phủ, vĩnh viễn không được xuất hiện”.
55 “Xuân Cầm cô nương không thể vu hãm lão nô như vậy được. Lão nô chưa từng làm những chuyện này. Lão nô chỉ là bình thường hay đến chỗ Phong di nương, đó cũng là vì Đại tiểu thư nên mới làm như vậy, dù sao Phong di nương quản lí mọi việc lớn nhỏ trong phủ, nên cũng không thể không…”Lâm mẹ chịu đựng lửa giận nói.