21 Nhắc tới Hách Liên Vũ, Tần Minh Nguyệt cũng nhớ tới cái tát hôm ấy, dù là tự nàng cố tình gây chuyện, nhưng anh ta có cần phải dùng sức đến vậy không, hại mặt của nàng đau nhức mấy hôm.
22 "Mông Điền. " Mông Điền sắp ra khỏi lều thì bị Tần Phi gọi ngược lại. "Còn chuyện gì sao?" Mông Điền dừng bước. "Nếu các tướng sĩ có hỏi thì anh cứ nói là không biết muội ấy, Minh Nguyệt dù gì cũng là Vương phi của Vĩnh Lạc vương gia.
23 Từ xa, Tư Mã Phong nhìn thấy một cô gái vận bạch y, mang khăn che mặt, nàng còn quải một gùi to trước ngực. Anh nhếch miệng cười rồi đứng lên. Tần Minh Nguyệt cũng nhìn thấy Tư Mã Phong đang đứng dưới chân núi kia, nàng nhận ra anh chính là người đàn ông ngồi trên chiến xa phía địch khi hai quân giao tranh.
24 "Vương tử, để tiểu nữ chăm sóc ngài. " Một cô gái dáng người quyến rũ, lắc lư như rắn uốn mình tiến vào. Tư Mã Phong chẳng nói một lời, chỉ bưng ly rượu quý nhấp môi, trong lòng như đang có điều nghĩ suy.
25 Trong ngự thư phòng. "Nghe nói đệ đuổi Nhân Nhân khỏi Vĩnh Lạc vương phủ, có phải hay không?" Hoàng đế Hách Liên Kiệt nhìn Hách Liên Vũ hỏi. Hách Liên Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, chuyện này hiển nhiên sẽ náo loạn đến tận Hoàng thái hậu và Hoàng thượng.
26 Hách Liên Vũ vừa bước vào phủ đã cất tiếng hỏi: "Vương Phúc, cách cách hôm nay đã trở về chưa?""Khởi bẩm Vương gia, vẫn chưa. Ngài có muốn phái người đi đón cách cách về?" Vương Phúc vội hỏi.
27 Trời ạ, Vương gia chẳng những nở nụ cười, lại còn biết nói đùa. Hách Võ dụi dụi mắt, không phải anh nhìn lầm chứ, thế nào cũng thấy là Vương gia đang cười.
28 "Vương gia, người đã trở về. " Thấy Hách Liên Vũ xuống ngựa, Vương Phúc Liền nhanh chóng chạy lại nghênh đón. Hôm nay thật mệt mỏi, ở chỗ Thái hậu anh phải nói hết lời mới yên chuyện.
29 "Chuyện này, vì có chút việc nên ta hồi phủ trước. ""Nàng cũng không cần đi, ta sẽ sai người đi đón Tiểu Thúy về. ""Không cần, để ta tự đi được rồi. " Đã lâu không về nhà, Tần Minh Nguyệt rất muốn về một chuyến.
30 "Vậy các ngươi đặt đồ dùng xuống rồi lui ra ngoài. ""Vâng. " Các nha hoàn lui xuống, từ đầu đến cuối cũng không dám liếc mắt nhìn người ngồi trên giường.
31 "Dù ngài không ngại cũng không thể rửa mặt như thế. " Tần Minh Nguyệt đành bước đến, cầm lấy khăn trong tay Hách Liên Vũ vò qua vài lần rồi đưa lại cho anh.
32 "Hoàng huynh, tìm đệ có việc gì không?" Hách Liên Vũ được một thái giám đưa đến ngự thư phòng của Hách Liên Kiệt. Hách Liên Kiệt buông tấu chương trên tay, tiến về phía Hách Liên Vũ.
33 "Vậy em nói thế nào?" Tần Minh Nguyệt sợ Tiểu Thúy lỡ miệng khiến ngạch nương nàng lo lắng. "Em chỉ có thể nhắm mắt mà nói Vương gia đối với cách cách rất tốt.
34 "Cách cách, hôm nay người dậy sớm quá!" Tiểu Thúy đem chậu rửa mặt bước vào đã thấy Tần Minh Nguyệt tỉnh giấc. "Hôm nay chẳng phải là phải vào cung sao? Ta dậy sớm một chút để chuẩn bị.
35 "Hoàng cô mẫu anh minh, như vậy chẳng những giao kết hai nước bền chặt, biểu ca cũng có thể đưa mỹ nhân về. " Nếu không phải nghe nói Đại vương tử Thanh quốc tuấn mỹ không thua kém Hách Liên Vũ thì dễ gì Thôi Nhân Nhân chịu buông tha cho anh.
36 Nhìn thấy Hách Liên Vũ, Hách Võ tự như thấy được vị cứu tinh. "Thuộc hạ đến tìm Vương gia. ""Tìm ta? Chẳng phải ta dặn ngươi theo Vương phi sao?""Dạ phải, nhưng mà.
37 "Không sao là tốt rồi, ngươi lui ra đi. " Ánh mắt Hách Liên Vũ không phút giây nào rời khỏi người Tần Minh Nguyệt. "Lão thần cáo lui. "Đợi sau khi ngự y lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba người, Hoàng thái hậu, Hách Liên Vũ và Tần Minh Nguyệt.
38 "Vương phi đâu?" Xong việc, Hách Liên Vũ lập tức phóng ngựa về điện Tiêu Phòng. "Khởi bẩm Vương gia, Vương phi đọc sách trong thư phòng. "Hách Liên Vũ nhẹ nhàng đẩy cửa thư phòng, nhìn thấy Tần Minh Nguyệt đang chăm chú xem quyển sách trên tay.
39 Dẫu cho Tần Minh Nguyệt cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại, thì quyển sách trên tay cũng không xem vào một chữ. Buông sách, Tần Minh Nguyệt đứng dậy đi ra ngoài.
40 "Đệ tên Hách Liên Thành, vậy tỷ tỷ tên gì a?""Tỷ là Tần Minh Nguyệt, tỷ gọi đệ là tiểu vương tử, thế nào?""Không cần đâu, bọn họ mỗi ngày đều gọi đệ như thế, đệ thật phiền muốn chết.