1101 Ngô Quảng tươi cười, chuyện của Diệp Khuynh Tư sự chỉ là một sự trùng hợp, nhưng mà nhớ tới Sở Phương Trần hôm nay không đặt hắn vào trong mắt, trong nội tâm Ngô Quảng tức giận càng lớn, trong nội tâm đã sớm thề nhất định phải đánh cho gia hỏa này thương tích đầy mình rồi mới giết chết.
1102 Dù sao hiện tại Hồn Minh cùng Tam đại cung điện mâu thuẫn càng ngày càng sâu, nghe nói trước trận đã có một nguyên lão vẫn lạc ở thành thị khác. . . .
1103 - Ân, ta tại thành Hướng Vinh có được nhìn thấy năng lực phụ trợ của nàng, bát hoang Tân Liêu thực lực có lẽ không mạnh hơn độc hoang nhiều lắm, nhưng mà sau khi được nàng phụ trợ lại có thể đối kháng chính diện với hồn sủng cấp chúa tể.
1104 Bông tuyết giống như vô số lưỡi dao sắc bén, mạn thiên phi vũ bao phủ Băng Thương Chi Vương, nó tiến lên nâng cánh tay đầy băng nhọn ra ngoài!Thoáng chốc băng tuyết trong phạm vi năm mươi dặm tụ tập ở trước Băng Thương Chi Vương!Trời cao rộng lớn không ngừng tụ tập bông tuyết giống như có vô số con dơi sắc bén che khuất bầu trời, chúng bay đến cánh tay của Băng Thương Chi Vương đang giơ lên.
1105 Mạch Lăng cảm giác được thân thể của mình trở nên trầm trọng, chuyện này cho thấy đối phương thông qua khống chế không gian gây ra áp lực vô hình, loại trọng lực này có tác dụng cực lớn với sinh vật to lớn, khó trách đối phương một tay lại có thể làm ình và Thái Nga Cự Nhân chìm xuống mặt đất không đứng lên được.
1106 Cơ bắp tràn ngập lực lượng và có hoa văn nổi lên, rậm rạp chằng chịt, gương mặt đáng sợ dữ tợn giống như có vô số độc trùng nổi lên, từ cơ bắp tới thân hình lắc lư mạnh mẽ!Toàn thân thú một sừng cuồng bạo, dã tính, tàn bạo, bách chiến bách thắng, cái sừng như xuyên thẳng bầu trời, khí thế áp mặt đất nứt vỡ, ép tới mức những hồn sủng sư yếu kém cũng ngất đi!Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương!Sừng thú là hoàng giả trong thú tộc, là sinh vật mạnh nhất trong thú tộc.
1107 Con mắt Đàm Đức nhìn chằm chằm vào hồn ảnh ở trên hư không kia, sinh thời hắn lại có thể nhìn thấy kỹ năng chung cực của thú tộc này, trong nội tâm Đàm Đức cảm khái ngàn vạn, nhớ ngày đó hắn bước vào lĩnh vực cấp chúa tể thời gian dài như vậy đều chưa bao giờ thấy qua hiệu quả hồn lực hóa thành thực thể, không nghĩ tới thời điểm mình rời khỏi hồn sủng giới lại nhìn thấy hồn ảnh trăm năm khó gặp này.
1108 - Các ngươi không có gì hơn cái này cả. Ngô Quảng nhảy lên người Băng Thương Chi Vương. Khống chế nó hạ xuống mặt đất, từ trên cao nhìn bao quát Sở Mộ cùng Mục Thanh Y.
1109 - Thời điểm này có thời gian nhìn chung quanh. Đi chết đi!Hùng Mạt Mạch Lăng thừa lúc Sở Mộ cùng Mục Thanh Y lực chú ý đặt lên người chiến hổ. Nhìn Thái Nga Cự Nhân ra lệnh.
1110 Tiếp cận cấp chúa tể?Khí tức Chiến Dã đã tiếp cận cấp chúa tể rồi, như vậy thực lực chân chính của Chiến Dã đạt tới trình độ nào, Sở Mộ cũng khó mà đoán được.
1111 - Ân? Chuyện gì xảy ra. Khí tưc của nó vì sao trở nên mạnh mẽ như vậy?Ngô Quảng sững sờ, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc. Nhưng mà nghi hoặc của Ngô Quảng nhanh chóng bị quét sạch.
1112 Sở Mộ đã không cần đi chỉ huy chiến đấu, bởi vì Chiến Dã đang trong trạng thái điên cuồng, thị huyết, khát máu tiến hành chiến đấu theo cách của nó!Thậm chí nó dùng đồng tử huyết sắc nói cho Sở Mộ biết nó hoàn toàn xứng đáng trở thành vương, hai sinh vật cấp chúa tể này chỉ là hai thi thể trong hàng ngàn hàng vạn thi thể mà nó bước lên mà thôi, cuối cùng nhất sẽ bị nó giẫm dưới chân!- Các ngươi có chú ý tới hay không, thực lực Chiến Thú Mặc Dã này đang tăng cường?Đàm Đức lão tiên sinh mở miệng nói ra.
1113 Ác mộng, trận chiến đấu này đối với Ngô Quảng mà nói không thể nghi ngờ chính là một cơn ác mộng, cơn ác mộng này diễn ra liên tục và quấy lấy hắn không ngừng, không ngừng mang lại rung động và sợ hãi cho hắn, tự tin và cao ngạo của Ngô Quảng lúc này bị đánh tan thành mảnh nhỏ.
1114 - Ha ha ha, ngươi nói đúng! Đây là hồn sủng của minh chủ, Sở Phương Trần, ngươi giết là hồn sủng của minh chủ, người bị thương linh hồn không phải ta, là linh hồn của minh chủ! Sở Phương Trần ngươi biết bao nhiêu năm qua, người đắc tội với minh chủ không ai có kết cục tốt, cho dù kẻ đó có thế lực khổng lồ cỡ nào, người bảo hộ cường đại cỡ nào, minh chủ chính là thần chí cao vô thượng, ngươi làm thần tức giận, ngươi đợi bị hủy diệt đi.
1115 - Là ai! ! Là ai giết hồn sủng của ta! ! !Bỗng nhiên nam tử đứng lên, tiếng hô giống như dã thú đang rống, giống như hỗn thế ma vương tức giận! !. . .
1116 Sắc mặt Sở Mộ xanh đen, lúc ban đầu nhìn thấy Ly lão nhân kích động lệ nóng doanh tròng ôm đùi thì trong nội tâm Sở Mộ dâng lên tình cảm ấm áp, bất kể thế nào thì lão nhân này cũng được tính là lão sư trên con đường hồn sủng của mình, tuy nhân phẩm cùng tính cách thật sự không được tốt lắm, nhưng xác thực đáng giá tôn kính.
1117 - Thành thị có Thành Trường Tuyền chắc có lẽ không bị chiến tranh ảnh hưởng a?Sở Mộ dò hỏi. Hiện tại Sở Mộ lo lắng nhất chính là nơi của Thành Trường Tuyền bị hủy đi, như vậy muốn trong vòng một hai năm giúp Vong Mộng tăng giai đoạn thật khó khăn.
1118 Sau khi tìm một phen không có phát hiện bất kỳ địch nhân nào, thời điểm này Trầm Côn cũng lấy địa đồ thành thị ra:- Nơi này là điểm đầu tiên chúng ta phải đánh hạ, chỗ đó có lẽ còn có mấy cường giả tọa trấn, mọi người chớ phớt lờ.
1119 Một khi đội ngũ tinh nhuệ của địch nhân chôn vùi ở chỗ này, muốn chiếm được thành thị của đối phương cũng không có khó khăn!- Thành chủ đại nhân, đêm nay ngài vui vẻ rồi.
1120 Nàng hiện tại chỉ có thể ngưng kết tính mạng của những thương binh kia không bị tiêu tan, sau đó đem khí tức sinh mệnh rót vào trong người của bọn họ.