61
Đợi ký giả tỉnh táo lại, phát hiện đã trúng kế, Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm đã đi đến thảm đỏ, đứng trước cửa hội trường.
“Khoác tay tôi.
62
“Cảnh tổng, bạn nhảy của anh, không phải chính là bộ phận lên kế hoạch của quý công ty Bùi Dĩ Hàn sao? Lần trước chúng ta gặp qua. ” Âu Dương Lập càng đến gần cô, tim càng gợn sóng lợi hại hơn, đôi mắt đó …
Anh không thể nhận nhầm được.
63
Tập đoàn Âu Dương là mấy năm nay mới bắt đầu làm kinh doanh ngọc, nhưng đã có thành tích không tệ, tương lai rất khả quan. Nhưng ngược lại Cảnh thị, ở mảnh ngọc còn là người mới, lần này can đảm thu mua Hà thị…
Có lẽ say không phải do rượu rồi.
64
“Đẹp, nhảy rất đẹp…” Toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay, tất cả mọi người đều vỗ tay khen đẹp.
Xong 1 điệu nhảy, Bùi Nhiễm Nhiễm có chút thiếu oxi, trán hiện tầng mồ hôi mỏng, cô mở miệng lấy thật nhiều không khí, lồng ngực đột nhiên phập phồng mạnh mẽ, làm lộ ra 1 mảng xuân sắc.
65
“Không cần cô nhắc nhở!” Cảnh Thần Hạo cắn răng, giọng lạnh đến cực độ, mắt âm trầm.
Lời của Bùi Dĩ Hàn khiến anh khó chịu.
Ngược lại người phụ nữ vô tâm kia lại rất bình thản, như là không bị ảnh hưởng chút nào.
66
“Em về trước. ” Âu Dương Lập không để lại dấu vết thoát khỏi tay cô, nhìn thấy tài xế đã lái xe đến, thuận tay đẩy Hòa Miêu vào trong, “Đưa cô ấy về. ”
Không cho cô cơ hội phản kháng, “ầm” 1 tiếng đóng cửa xe.
67
“Buông tay!” Bùi Nhiễm Nhiễm xoay bàn tay, nhưng không thoát được, ngược lại làm đau bản thân, “Cảnh tổng, phát điên cái gì, thả tôi ra!”
“Cô ấy kêu buông ra, anh không nghe?” Âu Dương Lập từ trong xe ra, ngữ khí xúc động không khống chế được.
68
Chung cư Lâm Tri Hiểu.
2 đứa nhỏ đã ngủ, bây giờ đã là 11h tối, Bùi Dương vốn muốn đợi mẹ về, nhưng cuối cùng không chịu nổi, ngủ sâu rồi.
Lâm Tri Hiểu ngồi ở phòng khách ngáp, lại cố gắng để bản thân không ngủ, cố đợi Bùi Nhiễm Nhiễm về.
69
Hai tay Bùi Nhiễm Nhiễm nắm chặt nhật ký, trong mắt ngoài hận thù cũng chỉ có hận thù.
Rất không dễ điều chỉnh lại tâm trạng, lúc này mới cẩn thận khóa nhật ký vào trong tủ, rồi nằm lên giường, nhắm mắt.
70
Ăn sáng xong, Bùi Nhiễm Nhiễm cải trang cho Dương x2 Noãn x2 1 lượt. Tốt xấu cũng là lần đầu gặp, nhất định phải để lại ấn tượng tốt cho giáo viên.
Lần này, cô không để con trai đeo kính, bản thân cũng không trang điểm xấu, chỉ cho Noãn Noãn đeo nón hoa, 1 lớn 2 nhỏ ra đường.
71
Ngoài phòng làm việc của chủ nhiệm.
Bùi Nhiễm Nhiễm đã đứng ngoài cửa đi lại gần 10 phút, lúc nào cũng nhìn về phía cửa phòng.
Đề nhập học không biết thế nào, cô không lo con trai, Dương Dương từ khi biết đọc chữ đã thích đọc sách, kiến thức rất rộng, kiến thức đã chuẩn bị đủ nhiều rồi, cô chỉ lo cho Noãn Noãn không thể qua.
72
Hác Lôi vừa thấy người tới, lập tức biến sắc, bước lên trước vài bước cẩn thận hỏi, “Đường tổng, sao ngài rảnh tới đây?”
Đường Sóc mặc đồ tây màu xám, đôi môi mỏng khẽ nhếch, miệng cong lên, lúc này đang bế và dỗ Noãn Noãn.
73
Trước đây Bùi Dương khá thích Đường Sóc, hôm nay qua chuyện này càng thích thêm không ít. Mắt cậu không ngừng di chuyển, trong lòng có chủ ý.
“Mami, con và em có thể đi học, chú là công thần, chúng ta dẫn chú đi ăn bò bít tết đi?” Bùi Dương cũng nói giúp, trong lòng nghĩ nhà hàng phương Tây im lặng, thích hợp để mami và chú bồi dưỡng tình cảm.
74
Bùi Nhiễm Nhiễm đang cố vận động não suy nghĩ cớ rời đi, đột nhiên điện thoại Đường Sóc vang lên.
Là Cảnh Thần Hạo.
Từ sáng thư ký Lâm xin nghỉ giúp Bùi Nhiễm Nhiễm, anh luôn không yên lòng.
75
Cảnh Thần Hạo đã lái xe ra khỏi Cảnh thị, lòng hoảng loạn, đạp ga tới cuối cùng, xe đua tốc độ chạy đi.
Trong tiệm kfc, Đường Sóc đã chịu không nổi.
76
Phòng khách tập đoàn Cảnh thị, lúc này, Lâm Tri Hiểu đang nói chuyện với Lý đổng.
“Lý đổng, đây là nghiên cứu của công ty chúng tôi về mảng ngọc, tuy Cảnh thị mới tiếp xúc mảng ngọc, nhưng đã có chút thành tích, cộng thêm danh tiếng của Cảnh thị trên thương trường, tin rằng công ty chúng tôi sau khi thu mua Hà thị, nhất định sẽ làm Hà thị phát triển mạnh mẽ lần nữa.
77
Lý thành nghĩ đến đây, cỡ người liền kiên định lại, “Cảnh tổng, tôi tuyệt đối không thể để Cảnh thị thu mua Hà thị, xin ngài đừng làm khó nữa. ”
Ông lau mồ hôi trên trán, cố gắng khiến bản thân trấn tĩnh, khẩu khí không còn uyển chuyển nữa.
78
Tối qua căn bản anh không ngủ, từ khi từ vũ hội về, lòng luôn không yên, uống rượu cả đêm, từ khi thức đã đau đầu.
Nhưng chuyện này, Cảnh Thần Hạo tự nhiên không muốn nói, đặc biệt là không muốn biểu hiện trước mặt cô.
79
Bùi Nhiễm Nhiễm từ từ mất ý thức, điện thoại rơi ra khỏi tay, phát ra âm thanh trầm buồn, theo đó mất mạng.
“Đi, nhanh chút. ” Người đàn ông áo đen thấy người ngất rồi, nhanh chóng nhấc Bùi Nhiễm Nhiễm lên, ném vào trong xe, đạp ga, nhanh chóng rời Cảnh thị.
80 Lý Văn vừa bước chân vào con đường này, có chút sợ hãi rụt vai, cũng không dám trái ý đại ca, chỉ có thể ngồi quỳ trên đất, hít điếu thuốc này đến điếu khác.