21 Sau khi chào hỏi với mọi người xong, Lâm Nhược Băng được dẫn đi tham quan các phòng làm việc, các nơi không nên vào và những nơi nguy hiểm cần lưu ý. - Đây là phòng vũ khí, nơi này chứa khá nhiều bom, tuy gọi là bom nhưng nó chỉ gây sát thương ngoài da, không ảnh hưởng lắm tới sức khỏe con người nhưng tốt nhất cô không nên vào, cô sẽ được trang bị một cây súng để khi cần thiết thì dùng cũng như bảo vệ an toàn cho bản thân.
22 - Vậy 10 người đó là ai? _ Nhược Băng thật sự rất muốn biết rằng là ai mà có bán lĩnh lớn đến như vậy, nếu là cô chắn chắn đã không chịu nổi rồi. - Thật sự tôi không biết họ là ai, à mà cũng có, tôi có biết một người.
23 Khi cô đến nhà ông trùm thì trời đã rất tối rồi, ấy thế mà bà già Vân Dương nhất quyết không cho cô vào nhà ngủ ké, thậm chí còn lôi ra đủ thứ lí do trên trời dưới đất dọa cho cô sợ.
24 - Sao cô lại ở đây? Cô là ai? Và đây là đâu? _ Anh chàng hỏi tới tấp làm cô chóng cả mặt, người bị thương mà, mới tỉnh dậy thôi có cần phải tràn trề sức lực như vậy không?- Tôi là Lâm Nhược Băng, anh đang ở khách sạn.
25 Lâm Nhược Băng vừa chạy vừa ôm mặt nóng ran của mình. Chạy nhanh tới mức cứ liên tục đâm sầm vào người khác, liên tục nói xin lỗi, rồi lại chạy tiếp. Cô cứ mải chạy cho tới khi đôi bàn chân mỏi nhừ, đến bò cũng không bò nổi nữa mới dừng lại.
26 Trời đã về đêm càng khiến cho khung cảnh khu rừng trở nên thật đáng sợ. Đâu đó có hai con người rảnh rỗi không có việc gì làm rủ nhau cùng lạc đường, đang ngồi co ro vì rét dưới đám củi cháy lách tách.
27 - Cô. . . cô nằm xuống phải báo tôi một tí chứ! Hết hồn! _ Thẩm Từ Vũ la toáng lên trông dễ thương kinh luôn! Đứa nào con nào dám tung tin đồn Thẩm Từ Vũ là một người lạnh lùng ít nói vậy hả? Phao tin đồn cũng phải đúng sự thật một tí chớ!- Tôi không thích rồi sao? Mà thôi mặc kệ cái lá tràm gì đó đi.
28 " Chíp chíp chíp "Tiếng chim chào sáng vang lên, quang cảnh khu rừng sáng bừng như được tiếp thêm sinh lực. Dưới gốc cây nọ, có một cô gái nằm lên đầu gối của chàng trai mà ngủ, còn anh chàng thì dựa đầu cô gái, trên môi nở nụ cười hạnh phúc.
29 " Hừ! Tên Thẩm Từ Vũ chết dẫm, tên đáng chết, tên đầu trâu mặt ngựa, tên không có tính người. " Cư nhiên dám để một cô gái mỏng manh dễ vỡ ở lại cái nơi rừng sâu heo hút này, thật là ức chết cô mà!
Lâm Nhược Băng tức giận đi đến cái cây gần đó, đá một cái cho hả giận, ai dè đứa đau là cô " Ôi định mệnh! Cả cái cây cũng trêu ngươi mình à? Huhu tức quá đi mất! "
Bỗng một đám du côn mình mẩy xăm hình rất đáng sợ tiến đến gần cô, tên đầu đàn - theo cô nghĩ là đại ca của cả đám nói " Cô em xinh đẹp đi đâu mà vào khu rừng này vậy? Rảnh không đi chơi với tụi anh nhá? " _ Xong, hắn cười một nụ cười kinh tởm, tay vuốt vuốt lên mặt cô, ra vẻ rất lãng tử.
30 Sau khi được Khải Vương hộ tống về sở thì Lâm Nhược Băng mới phát giác ra được rằng bản thân đã rời khỏi nơi này tận 3 ngày, và cô cũng cảm nhận được phần nào không khí khác lạ đang hiện diện.
31 Hai ngày sau, cuối cùng Lâm Nhược Băng cũng thoát khỏi cái mùi khó chịu của máy bay, chưa gì mà đã cảm thấy uể oải như vậy rồi a, chỉ trong vòng hai ngày mà cô đã nôn 5,6 lần rồi, đúng là hành hạ người khác mà.
32 Vì bị ngất xỉu nên Lâm Nhược Băng không thể tham gia huấn luyện cùng với mọi người được. Thế cho nên, cô nghỉ một buổi. Đồng thời làm Quan Như Châu thêm phần khó chịu, cô ta cứ nghĩ hôm nay sẽ được hành hạ cô đã đời, ai dè Lâm Nhược Băng lại dở chứng đau đầu.
33 Sáng hôm sau Lâm Nhược Băng thức dậy cực kỳ sớm với tâm trạng vô cùng sảng khoái, sẵn sàng cho một ngày hành xác của Quan Như Châu. Quả nhiên đúng như dự đoán của cô, y như ngày hôm qua, đúng 4 giờ sáng! Quan Như Châu lại bắt loa la ầm ĩ để kêu mọi người thức dậy một cách khó chịu.
34 " Nhanh lên! Con quái vật đó đang cắn chân tôi! " Lâm Nhược Băng hoảng loạn cực kỳ, gần như rớt nước mắt khi mạng sống của bản thân bị đe dọa.
" Tôi biết rồi! Cô bình tĩnh lại đi! " Dương Anh gằn giọng với cô, gương mặt anh ta nhăn nhó trông khó chịu cực kỳ, giống như đang vận hết sức bình sinh để kéo cô lên vây.