21 Alec thở dài nhìn ra ngoài cửa kính xe. “Trở về với thực tại. ”
Jordan vào nhà[1] mang túi xách lên lầu. Trên sofa, Cục Lông nằm dài ra trên bụng Bec, còn cô đang nghe nhạc bằng mp3.
22 Bec bọc một tấm chăn quanh chân Alec, dúi điều khiển TV vào tay rồi vỗ yêu lên trán cậu. “Nào em yêu! Nghỉ ngơi đi, chị sẽ làm bữa sáng cho em. ”
Từ lúc Alec tỉnh dậy, cô đã bắt đầu làm rộn cả lên, bất kể cậu có ra sức thuyết phục cô bao nhiêu lần rằng mình rất khỏe và không cần phải nằm cả ngày trên sofa.
23 Alec và Jordan đến khách sạn bằng xe hơi của anh, trong khi Bec đi với Taylor. Vẫn dùng biện pháp như hôm đào tẩu, nhưng lần này là theo thứ tự ngược lại, Jordan hộ tống cậu đi đến giữa hành lang.
24 Ánh đèn đỏ chăng ngang sân khấu hiện lên dòng chữ “Tyler Curtis”, làm bùng nổ một tràng vỗ tay như sấm, từng lớp sóng fan hâm mộ cuồn cuộn đẩy về phía trước, ép vào dải phân cách bảo vệ.
25 Giống như vừa bị ai đó tắt phựt một cái công tắc nào đấy bên trong, Alec ngồi dại ra nhìn chằm chằm vào khoảng không. Bec đã hoàn toàn tỉnh rượu, còn nhanh hơn cả khi bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt.
26 Tin tức về những việc xảy ra với Tyler Curtis xôn xao khắp thế giới, từ những cuộn băng ghi âm cuộc gọi, đến hình ảnh cậu suy sụp tột độ và cảnh tượng hãi hùng của ngôi sao trẻ tuổi náo động tại sảnh lớn khách sạn.
27 Luật nhân quả là một thứ đầy quyền uy, và Frank Brooks đang bị cuốn vào vòng xoay của nó. Hiện tại lão không thể rời khỏi phòng khách sạn, phải sống chui sống nhủi như phạm nhân bị giam cầm, như Alec đã từng gánh chịu.
28 Vì là ca điều trị đặc biệt, Alec được chuyển sang một phòng bệnh riêng nằm trong số những phân khu yên tĩnh nhất của bệnh viện. Giường cũng được đặt thêm một chiếc cho Jordan, nhưng anh hầu như không ngủ ở chỗ nào ngoại trừ vị trí bên cạnh cậu.
29 Chiều thứ sáu, tròn hai mươi tám ngày kể từ khi nhập viện, cuối cùng Alec đã có thể rời khỏi giường bệnh và bắt đầu tập luyện hồi sức. Với vòng tay Jordan vững vàng đặt bên hông, cậu cũng vịn vào hông anh và đi bộ từ từ quanh phòng, cứ mỗi năm phút một giờ.
30 Cuối cũng đã được riêng tư. Không còn bác sĩ hay y tá hằng đêm đi lại túc trực trên hành lang, căn phòng ngủ bây giờ là ốc đảo bình yên với ánh lửa ấm áp từ lò sưởi và thế giới riêng tĩnh tại của hai người.
31 Hai tháng sau đó.
“Cậu đứng xem yên nào, đừng ngọ nguậy nữa được không?”
Taylor đứng trước mặt Alec, sau lưng chị là tấm gương lớn cao hơn thân người và chị không hề có ý định tránh ra khỏi tầm nhìn của cậu trước khi thắt xong caravat thật hoàn mỹ.
32 Mười một tháng sau.
“Jordan à, cuộc đời em chưa bao giờ căng thẳng như lúc này cả. ”
Dời tay ra khỏi hông Alec, Jordan đặt chúng lên vai anh xã nhà mình và kéo cậu ra khỏi gương.
33 Một chiếc mic đứng, một cây đàn piano cánh, Bec và Alec. Những tiếng vỗ tay rào rào chào đón hai người, sau đó khán đài chìm vào lặng yên và chờ đợi. Alec có thể nhìn thấy và cảm nhận những ngón tay mình run rẩy trên phím đàn.