561 Có Mi Ngột dẫn đường, mấy người Diệp Trùng cũng không mù tịt như thế. Mi Ngột đối với khu vực này quen thuộc phi thường, từ việc dẫn đường của bà ta thì có thể nhìn ra.
562 - Làm sao mới có thể tới biển cỏ tơ? Diệp Trùng hỏi, chỉ có tự mình đi xem mới có thể hiểu được dễ dàng hơn. Nhưng Diệp Trùng xác định Mi Ngột không nói dối, trong biển cỏ tơ, bà ta không thả thần niệm ra được, điều này vừa đúng phù hợp với tính chất của nấm chất keo.
563 Diệp Trùng lại trở nên bận rộn, nhưng dường như hắn trước giờ cũng chưa từng nhàn rỗi. Huấn luyện của đám học viên đó đã thấy được thành quả ban đầu, thời gian ba tháng, không hề ngắn.
564 Thổ huyết a thổ huyết! Cho dù là hệ thống quét hình bản giản hóa, năm ngàn bộ cũng gần như muốn cái mạng già của hắn. Bất quá, có Hy Ngôn giúp đỡ, cả chu kỳ so với dự kiện rút ngắn không ít.
565 Từng đống, từng đống tài liệu chuyển tới trang viên của Diệp Trùng, mặc dù giá của mấy tài liệu này so với bình thường đắt hơn hai mươi phần trăm, nhưng Diệp Trùng vẫn cho rằng đáng.
566 Sa Á sớm đã chờ ở Dã Tháp thành. Nàng được phái tới Dã Tháp thành trước, nàng tuy không biết Diệp Trùng rốt cuộc muốn làm gì, nhưng lại vẫn chấp hành không chút sơ suất.
567 Khẩu pháo khổng lồ này của Diệp Trùng, không chỉ dọa khiếp Sa Á, còn dọa Đoàn Khiêm ở không xa phía sau chết khiếp. Thần niệm của hắn vẫn luôn chú ý mọi thứ xung quanh.
568 Diệp Trùng không hề để mấy học viên này mạo hiểm tiến vào Darkness, mà để một học viên điều khiển con nhện lớn, chở theo Sa Á tiến vào trước. Mệnh lệnh Diệp Trùng cho Sa Á rất đơn giản, đó chính là quét sạch tất cả sinh vật trong bán kính mười km lấy lối vào Darkness làm trung tâm.
569 Nộ viêm giang giống như một bảo tàng lấy mãi không hết, bên trong chứa tài nguyên phong phú, nhưng kim loại dạng lỏng lấy được ở chỗ này không hề có thể sử dụng trực tiếp.
570 Aprila ngớ người, hắn làm người cơ trí, vội vàng nói: “Thầy của tôi là Lewent. Cô là…” Nếu như có thể nhờ vào quan hệ, vậy thì đối với hoàn cảnh của mình hiện giờ có cải thiện lớn.
571 Trên sân huấn luyện, năm ngàn học viên xếp thành năm đội. Cả sân im phăng phắc, ánh mắt của mấy học viên hừng hực, tâm thần của bọn họ đều bị một trăm cái quang giáp đặt ở trước mắt hấp dẫn chặt, không dời đi được thêm chút nào.
572 Nhuế Băng nhìn võ trường trước mắt, võ trường của nàng hiện giờ đã là võ trường lớn nhất của cả khu vực hành tinh Dật Cúc. Đệ tử chỗ này có một số là con em Tang tộc, có một số là dân chúng khác được vào khu vực hành tinh Dật Cúc sau này.
573 Diệp Trùng quăng lại một câu: “An Bỉ Lạc Kỳ, ngươi chỉ huy. ” Thần liền lao tới, thoát khỏi đám quang giáp. Sức chiến đấu cá nhân của An Bỉ Lạc Kỳ vốn dĩ là hoàn toàn không sao đạt tới tiêu chuẩn của đội đột kích, nhưng Diệp Trùng vẫn mang hắn tới.
574 Nhuế Băng thần sắc không đổi, nàng đã gọi Thủ Hộ ra. Từ biểu hiện của Tang Khảm mấy ngày này mà xét, Nhuế Băng có chút lòng tin với thực lực của hắn, phán đoán của hắn cực kỳ chuẩn.
575 Trên đường trở về căn cứ cũng không hề thoải mái, bọn họ lại gặp phải mấy đám dã thú, điều này lại mang tới cho bọn họ thương vong. Diệp Trùng không hề can dự quá nhiều, mà để cho mấy học viên này tự mình nỗ lực chiến đấu.
576 Hai con dã thú đang giết lẫn nhau, hai con dã thú này cực giống báo đen, nhưng trên trán có một nhúm lông trắng như tuyết. Mặc kệ là Nhuế Băng hay là Tang Khảm đều chưa từng thấy qua con báo mạnh mẽ thế này.
577 Con nhện đương nhiên không thể mang đi, Diệp Trùng chỉ đành dẫn mười vị xạ thủ. Mà quang giáp của mấy học viên đó không có công tắc không gian, đi theo Diệp Trùng quá chói mắt.
578 - Tên thứ bảy. Roentgen huýt sáo một cái, cười hì hì. Người tới dòm ngó phụ cận bỗng tăng mạnh, vậy mà vẫn có người thử xông vào. Roentgen cảm thấy mấy người này chẳng lẽ là kẻ ngốc hay sao, mười người bọn họ cấp bậc nào, người mắt sáng đều có thể nhìn ra được, vậy mà vẫn muốn lẻn vào, đó không phải là tìm chết thì là gì? Với lại, thực lực mấy người này quả thật là quá bình thường, một mình hắn thì đã bao thầu hết rồi.
579 Diệp Trùng vẫn luôn hiếm khi nổi giận lần này lại có chút phẫn nộ, nhà họ Úc! Thần tình trên mặt hắn vẫn là sự hững hờ vạn năm không đổi đó, nhưng hàn ý lập lòe trong mắt lại sục sôi dữ dội.
580 Ba người Nhuế Băng dừng chân, trước mặt bọn họ, là một biển cỏ mênh mông. Cỏ lẽ không thể gọi là cỏ, nhưng thứ giống như sợi tóc dựng đứng trôi nổi trên không, từ từ lay động này, nhưng vô luận là Nhuế Băng hay là Tang Khảm đều tìm không ra tính từ khác để miêu tả.