341 Diệp Trùng liên lạc với căn cứ, tình hình đám người Tang Phổ vẫn như cũ. Diệp Trùng không hề nói cho bọn họ biết hoàn cảnh hiện tại của mình, chỉ nói mình có chút việc phải làm, cần thời gian khá dài mới có thể trở về căn cứ được.
342 Đường màu lam đó dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên thô to. Sắc mặt mọi người biến đổi kịch liệt. Đường màu lam này càng lúc càng to, Tinh Vân màu lam nhạt xung quanh tàu vũ trụ rung động không yên, ngay cả tàu vũ trụ cũng hơi lắc lư, mỗi người ở trong này đều là người có cảm giác cực kỳ nhạy cảm, thế nào lại không cảm nhận được? Thế như sấm sét, uy thế của trời đất mênh mông trong giờ phút này đánh nát tất cả toàn bộ ảo tưởng của con người.
343 Mật độ của mấy toái thạch đó quả thật quá lớn, tuy đơn thể của chúng đều vô cùng nhỏ, nhưng dưới xung kích liên tục không ngừng, vỏ giáp ở vài vị trí lập tức bị đánh thủng, tạo nên lỗ thủng nhỏ xíu, mấy lỗ thủng này cho dù nhỏ vô cùng, nhưng nếu như không lập tức sửa chữa, nó sẽ tiến thêm một bước mở rộng ra, tới lúc đó chỉ e chỉ có một kết quả duy nhất tàu tiêu người chết.
344 Đứa trẻ không khỏi bĩu môi, vẻ mặt không vui nói: “Nhỏ nhen! Ai thèm chứ!”Tinh Vân bên ngoài con tàu không bờ không bến, giống như lụa mỏng bao lấy cả con tàu.
345 - Chúng ta tốt nhất là đáp xuống vào đêm khuya, dân bản địa chỗ này cực kỳ mẫn cảm với sự vật đại loại tàu vũ trụ, một khi bọn họ nhận định chúng ta là người ngoài tới, có tàu vũ trụ và quang giáp, chúng ta sẽ chịu sự truy sát liên tục.
346 Thấy Diệp Trùng trở lại, Nhuế Băng vội vàng tới đón. Diệp Trùng lắc đầu: “Bị tên đó chuồn mất, nhưng hắn cũng chịu một cú của ta. ”Nhuế Băng không khỏi hơi cảm thấy kinh ngạc, thân thủ Diệp Trùng thế nào, nàng rõ ràng vô cùng, đối phương lại có thể thoát khỏi tay hắn thì thật sự có chút bản lãnh.
347 - Cám ơn hậu tình của Vương gia, hai đứa trẻ đã được cứu về rồi. Thôn dân lớn tuổi kính cẩn nói. - Cứu về rồi? Trên mặt thanh niên dẫn đầu đó hơi hiện ra vẻ kinh ngạc.
348 Phong cách giản lược, không có bất cứ khí tức xa hoa nào. Bậc tam cấp do đá xanh đắp thành, vẫn có thể nhìn thấy dấu vết lưu lại của thời gian ở trên đó.
349 Trước mắt hai người sáng lên, tâm cam tình nguyện lại hành lễ lần nữa: “Đa tạ đại sư chỉ điểm. ” Lúc này, vô luận thực lực người chỉ điểm thế nào đều sẽ được gọi là đại sư.
350 Mấy người Diệp Trùng tự nhiên không biết bọn họ đã gây nên sự chú ý của rất nhiều người. Nhưng bọn họ tạm thời ở lại trong Vương gia trang. Tuy lão già Phá Xa ba mươi năm trước từng tới qua, nhưng điều đó đã là ba mươi năm trước, biến hóa của ba mươi năm quá lớn.
351 Hắn là một điều bồi sư? Nhìn lại thể hình yếu đuối của Diệp Trùng, Vương Mông lại cảm thấy suy đoán này chắc là khá hợp lý. - Chỗ này của các người có công cụ điều bồi không? Diệp Trùng quay mặt hỏi Vương Mông.
352 Cẩn thận tăng nhiệt, hơi nước từng chút bốc lên, cuối cùng trong bình điều bồi còn lại bột phấn màu trắng, trong miệng ngậm Thu mục diệp cố ý mua mang tới, Diệp Trùng cực kỳ cẩn thận thu lấy chút bột phấn này, nhưng công việc vẫn chưa kết thúc, Diệp Trùng lại mang sự chú ý đặt trên một bình điều bồi khác, trong bình điều bồi này chứa một loại chất lỏng dinh dính màu đen, trong chất lỏng không ngừng xuất hiện bọt khí.
353 - Đệ tử bất tài, hôm đó chiến bại, đệ tử diện bích suy nghĩ, thử tìm mà không thể. Mười ngày vắt óc, lại bỗng nhiên bừng tỉnh, thành tựu của đệ tử thấp không còn gì phải nghi ngờ, nhưng chỗ mà võ thuật của Vương gia tiên thiên bất túc (cơ sở kém cỏi) quá nhiều.
354 Diệp Trùng không khỏi cả kinh, tình cảnh trái lẽ thường thế này, tính cảnh giác của hắn lập tức nổi lên. Không lời giải thích, lập tức lôi Griffiths lao đi về chỗ ở.
355 - Xin ngài hãy rat ay. Vương trang chủ gập người cầu xin. Ông lão vẻ mặt lạnh nhạt, lắc đầu: “Ta sẽ không ra tay, hai vợ chồng nhỏ đó ra tay cũng không quang minh.
356 Rắc, một âm thanh vỡ nát của gỗ, sức mạnh vụn gỗ vỡ nát bắn lên người Diệp Trùng lớn vô cùng. Trên tay nhẹ hẫng, Diệp Trùng biết phần đuôi cây trường thương bị nghiền nát một đoạn.
357 - Mỗi người vào vị trí của mình. Đứa trẻ lúc này nghiễm nhiên là tổng chỉ huy, “Băng tỷ tỷ, quang não điều khiển chính!” Nhuế Băng lập tức biết ý chạy về phía quang giáp điều khiển chính.
358 Trên không, sắc mặt ba Tổ đường nội thị đỏ bừng, rõ ràng một kích này cũng tiêu hao tất cả sức mạnh của bọn họ. Lúc này có né tránh thì cũng đã không kịp, Diệp Trùng lúc này lại phát hiện mình bình tĩnh đến lạ kỳ, trong lòng không chút dao động.
359 Thần kinh của hắn căng như dây đàn, chốc chốc lại nhòm ngó xung quanh. Không khí ẩm ướt hít vào trong phổi, trong lòng mát lạnh. Theo bước tiến tới không ngừng của Diệp Trùng, mật độ thực vật càng lúc càng lớn.
360 Trong ba ngày, thời gian ngủ mỗi ngày của hắn không quá năm giờ (1). Điều này đối với hắn mà nói, đủ để bảo đảm thể lực của hắn. Vết thương đã khép miệng, dược hiệu của viên thuốc trị thương cực phẩm đó kinh người.