41 An An trong lòng cảm thấy bất bình, lúc ăn cơm vẫn còn bực bội, tại sao đi đến đâu hắn cũng nổi tiếng như thế? Đã vậy còn tự mãn: “Tâm Tâm sau này chắc chắn sẽ có con mắt tinh đời để chọn bạn trai, đây là một cô bé cực kỳ thông minh”.
42 Hắn thích thú nhìn cô không đuổi kịp, càng thích thú hơn khi chạy ra phía biển, nước biển lành lạnh tạt lên bắp chân, cảm giác khoan khoái dễ chịu như xua đi cái nóng bức của ngày hè.
43 Không biết mình về khách sạn bằng cách nào, An Angồi trên giường đầu óc vẫn còn trống rỗng. Mọi thứ diễn ra như một giấc mơ, nhưng những rung cảm và hồi hộp ban nãy lại quá chân thực.
44 Đơn giản là một bữa cơm mà thôi, cánh đàn ông mượn rượu nói chuyện ngoài công việc, phụ nữ chỉ giống như người lấp chồ trống. Giám đốc Hàn hết lời khen ngợi An An, nói cô làm việc rất chuyên nghiệp, quả nhiên tuổi trẻ tài cao, còn nhờ cô giới thiệu cho ông ta một hai người có khả năng như vậy, hiện tại chồ ông đang rất thiếu nhân tài.
45 Hai người giận dữ nhìn nhau, cuối cùng cô là người không chịu được trước, bực tức hỏi: “Tại sao cậu lại giận? Tôi đã làm gì sai? Có phải vì tôi không đi ăn cùng cậu?”.
46 Rất muộn hắn mới đưa cô về. Chiếc taxi chạy một mạch vào sân khách sạn, bốn phía tĩnh mịch chỉ nghe thấy tiếng động cơ xe “xình xịch” vọng lại. Hắn bước xuống, vòng sang mở cửa cho cô, tay chắn lên mui xe, đưa tay dìu cô ra, An An mỉm cười tận hưởng sự chăm sóc chu đáo của hắn.
47 Cảm giác hạnh phúc theo cô suốt cả ngày, hiệu quả công việc vì thế cũng lên rất cao. Chương trình chủ yếu đào tạo về văn hóa doanh nghiệp và sức mạnh của sự gắn kết.
48 Thời gian trôi qua rất nhanh, nhìn đồng hồ đã sắp sáu giờ. Có lẽ tầm này Tiểu Vũ cũng huấn luyện xong, cô vội thu dọn các thứ, đi vào nhà tắm, không biết tối nay hắn sẽ cho cô sự bất ngờ nào.
49 Bữa tối rốt cuộc cũng kết thúc. Hai người tính tiền xong liền đi ra hành lang. Một lúc sau, thang máy tới, hắn ôm cô bước vào. Đây là thang máy trong suốt, có thể thấy toàn bộ khung cảnh phía dưới, bên ngoài ánh sáng mờ ảo lung linh rất đẹp, An An thích thú đứng sát vào tấm kính để ngắm nhìn mọi thứ.
50 Trong công việc, An An cố tình tránh ở một mình với Phương Hoa. Cô biết anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ là do còn kiêng dè người khác nên không dám làm gì.
51 Cơn gió sớm mai mát lạnh thổi nhẹ qua tấm rèm cửa, những tia nắng đầu tiên chiếu vào căn phòng. Hôm nay là Chủ nhật, công việc đào tạo cũng đã kết thúc, cô hoàn toàn có thể thoải mái nghỉ ngơi.
52 Ngày Chủ nhật ngoài đường đông nghịt, ai nấy đều vội vã qua lại như mắc cửi. Xa xa, hòa trong đám đông là hai kẻ tay trong tay, hạnh phúc đi qua những cửa hàng nhỏ bên đường, thỉnh thoảng ghé vào một tiệm.
53 Các món ăn nhanh chóng được đưa lên. Có Vệ Tử Minh đây không lo bầu không khí nhạt nhẽo, thỉnh thoảng cậu ta cố tình trêu Tiểu Vũ, càng thấy Tiểu Vũ bực mình anh chàng này càng vui.
54 Khoảng thời gian tươi đẹp trôi qua rất nhanh, nhìn từng phút từng giây vuột mất, tâm trạng An An dấy lên một nỗi buồn khó tả, cô mong hạnh phúc này nán lại lâu hơn chút nữa.
55 Máy bay dần hạ cánh, cuối cùng vẫn phải quay lại. An An hít một hơi thật sâu, rời khỏi sân bay. Ngồi trên ô tô nhìn ra cửa sổ thấy cảnh vật xung quanh, cô phải liên tục nhắc nhở bản thân rằng, mình đã trở về.
56 Một hồi chuông quen thuộc len qua cửa truyền vào, điện thoại! An An định thần lại, cô vỗ vỗ mặt, giữ bình tĩnh, mở cửa đi ra. Lúc ngang qua phòng khách vẫn thấy mẹ Minh Minh ngồi đó xem tivi, dường như còn bực mình vì thái độ lúc nãy của cô.
57 Một đêm không ngủ, ai nhìn vào gương cũng phải giật vì khuôn mặt của An An, hai mắt thâm quầng, cô vội lấy mấy viên đá trong tủ lạnh chườm lên. Hôm nay xem như là ngày đầu tiên trở lại sau chuyến công tác, đến c nhất định không thể xuất hiện trong bộ dạng quá xấu xí, An An trang điểm kỹ càng, nhìn vào gương thấy vừa ý mới đi tới phòng chính lấy túi xách, mẹ Minh Minh vẫn đang ngủ, không dám kinh động bà ta, chỉ sợ con người đó mà tỉnh dậy lại nhiếc móc cô.
58 An An vào quán cà phê đối diện công ty rồi mới lấy điện thoại ra gọi. Tên tiểu nhân này, cô muốn xem cuối cùng thì anh ta muốn gì?Cô gọi một ly cà phê, nhìn qua lớp kính thấp thoáng thấy bóng Phương Hoa đang vội vàng băng qua từ bên kia đường.
59 Về đến công ty, cô vẫn cảm thấy những ánh mắt tò mò của mọi người. Mặc kệ tất cả, An An mỉm cười đi qua họ, nếu chuyện gì cũng bận tâm thì cuộc sống này quả thật quá mệt mỏi, chẳng cần giải thích làm gì, muốn nghĩ thế nào thì cứ kệ họ đi.
60 Tiếng nhạc quen thuộc cất lên, An An chầm chậm mở mắt, trên môi còn rõ nụ cười, điện thoại của Tiểu Vũ đến rồi. Nhấn nút tắt xong, từ từ nhìn căn phòng lạnh lẽo, một màu trắng sáng, cuối cùng mới ý thức được rằng, nơi mình đang ở là khách sạn không phải nhà.