21
Editor: Du Bình.
Đợi cho đến lúc em nằm yêu, tôi mới ôm chặt lấy em, vùi mặt vào hõm vai em, thủ thỉ: “Dật Thần à… từ hôm nay nghỉ làm đi…”
“Hả? Anh nói gì thế?” Em tựa hồ không kịp phản ứng, hỏi lại.
22
Editor: Du Bình
“Hai người đang nói gì thế?”
Thanh âm của Dật Thần vang lên làm buổi nói chuyện hôm nay bị gián đoạn.
Tôi làm như không có việc gì, nhún vai: “Có gì đâu, anh cùng với cô tâm sự một chút thôi! Em có việc cần làm thì anh phải thay em tiếp mẹ chứ!”
Dật Thần nhìn tôi và mẹ, không hỏi thêm gì nữa.
23
Editor: Du Bình.
Không để ý đến tia kinh ngạc trong mắt Dật Thần, tôi xoay người chạy ra khỏi nhà em.
Tôi cơ hồ không hề thở dốc mà chạy thẳng về nhà, coi như dốc sức liều mạng ép hết hơi sức lực cuối cùng để có thể quên đi cảm giác bị ném bỏ, không cam lòng cùng đau đớn tột cùng.
24
Editor: Du Bình.
“Dật Thần…” Tôi nhẹ giọng gọi em, đem toàn bộ thân thể dán lên người em, từ đầu đến chân dường như không có một kẽ hở.
So với em, cả người tôi như một bếp lò cực nóng, vừa mới dán vào đã làm em run lên, đây mới là phản ứng tôi cực thích đấy!
Tôi đem tay vươn vào kẽ hở giữa giường với em, thoáng ôm lấy Dật Thần, để em ngăn cách với ráp giường, sau đó không ngừng ma sát thân thể.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 120