Sống Lại Thành Mục Niệm Từ Chương 46-47
Chương trước: Chương 45
Chương 46 - Vấn đề nam nữ
Từ đó về sau Lý Mạc Sầu trở thành một thành viên mới trong đại gia đình. Sau khi mấy huynh đệ Dương Thị nghỉ ngơi hồi phục xong thì mang theo mấy tiểu nhị tâm phúc đi tới những thành trấn khác phát triển sự nghiệp, chỉ có Dương Dịch thủy chung cố thủ ở tổng bộ Tế Nam, cùng với Mục Niệm Từ nắm giữ toàn cục công việc. Dương Nhị rời đi thì toàn bộ công việc trong nhà cũng rơi vào trong người Niệm Từ, cuộc sống nhức đầu dài dài của nàng cũng bắt đầu, trong khi khói lửa thì nàng đột nhiên nghĩ tới Mạc Sầu.
“Mạc Sầu này, xem ra ngươi đến nhà chúng ta đã hơn ba tháng rồi, có cái gì không quen thuộc không? Không cần khách khí cứ nói ra đi!” Niệm Từ mỉm cười nói.
“Không có gì, ta ở đây rất tốt, không có gì khó chịu nữa!” Mạc Sầu bình thản nói.
“Vậy thì tốt quá, vậy thì ta nói thật, ta có chuyện khó xử cần ngươi giúp đỡ đây!”
“Cần ta giết ai?” Mạc Sầu lên tiếng nói khẩu khí giống như là hỏi giá món ăn vậy.
“Không phải vậy!” Niệm Từ không nhịn được làm ra động tác lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng nghĩ người không biết chuyện sẽ nghĩ đây là một tập đoàn sát thủ nha!
“Gần đây Dương Nhị phụ trách quản gia đã rời đi, ta lại vội vàng phải chăm sóc Tiểu Mã Câu nên muốn nhờ ngươi làm giúp vài chuyện ở trong nhà, thay ta gánh bớt công việc!” Niệm Từ giải thích nói.
“Trừ thời gian đi luyện công, ta có thể giúp ngươi việc nhà, chỉ bất quá ta chưa bao giờ làm nên không biết cần phải làm sao!!!” Nàng thống khoái đáp ứng.
“Vạn sự khởi đầu nan, ngươi không cần lo lắng. Chúng ta cũng sẽ dạy ngươi làm thế nào sắp xếp cuộc sống hằng ngày, chuyện này so với học võ công thì đơn giản hơn nhiều, ngươi nhất định có thể làm được!” Niệm Từ nói.
“Quản gia thì có thể, chỉ cần không trở ngại việc báo thù mười năm sau của ta là được rồi!” nàng nói.
“Nói tới đây ta cảm thấy kế hoạch trả thù của ngươi nhất định phải tính toán chu đáo lại, phương pháp báo thù có rất nhiều loại, ngươi đầu cần phải lựa chọn phương pháp làm tổn thương người ta mà không có lợi ình như vậy!” Niệm Từ lên tiếng nói.
“Ngươi nói có biện pháp gì sao?” Niệm Từ không phải là kẻ thù của phái Cổ Mộ, nên Mạc Sầu rất tin tưởng nàng.
“Trả thù chân chính là hủy diệt vật trân quý mà hắn quan tâm nhất, để cho hắn sống không bằng chết, bị hành hạ về mặt tinh thần. Nếu như theo như ngươi nói, mười năm sau ngươi dễ dàng một đao giết chết Lục Triển Nguyên thì ngươi có thật sự được giải thoát sao? Mười năm thời gian tốt đẹp bị lãng phí trên người một tiểu nhân như hắn có phải là mất nhiều hơn được hay không?” Niệm Từ nói. Thông qua mấy tháng tiếp xúc, đối với Lý Mạc Sầu đơn thuần tựa như tờ giấy trắng nàng đã tương đối hiểu rõ. Lúc này Niệm Từ cũng hiểu được nữ ma đầu trong thần điêu như thế nào được tạo ra rồi, thuần túy là do Lục Triển Nguyên cái tên tồi bại vô trách nhiệm kia tạo nên. Người đơn thuần cố chấp rất dễ dàng đi vào cực đoan, lại không có người ở một bên khai thông khuyên nhủ, thật đáng thương ột truyền nhân của Cổ Mộ cứ như vậy trở thành một nữ ma đầu bị người người căm ghét.
“Nói thí dụ như Lục Triển Nguyên cũng chú trọng danh dự của hắn trên giang hồ, chúng ta cứ ở các quán ăn hiệu trà tung lời đồn đãi, chửi bới bôi xấu thanh danh của hắn! Thật ra thì không cần phải bịa chuyện, chỉ cần đem chuyện của ngươi cùng hắn đã trải qua cùng với việc ngươi bị ủy khuất ở Lục gia trang đứng ở góc độ của ngươi nói ra, thông qua mọi người truyền bá phóng đại, rốt cục nhân phẩm của Lục Triển Nguyên sẽ bị hư thối đi ngay, sẽ bị người trên giang hồ khinh dễ không thèm kết giao, đây không phải là chuyện thống khổ nhất với hắn sao? Hay là nếu hắn quan tâm tới tình cảm với Hà Nguyên Quân, chúng ta liền lấy mỹ nhân kế hay là nam nhân kế cái gì đó chia rẽ quan hệ của bọn họ, ngươi không dễ chịu thì cũng không được để cho hắn hạnh phúc!” Nói đến thủ đoạn trả thù, Niệm Từ càng nói càng hăng hái, trong đầu là tầng tầng lớp lớp nội dung phim điện ảnh, truyền hình và tiểu thuyết hiện đại.
“Những thứ này không phải là quá âm hiểm, không quang minh chính đại sao?” Mạc Sầu chần chờ hỏi.
“Cái này gọi là lấy chiêu của người trả lại cho người! Hắn có thể dụ dỗ thiếu nữ ngây thơ thì tại sao chúng ta lại không thể giở thủ đoạn trả thù chứ? Đối với loại tiểu nhân vô tình vô nghĩa này, không cần phải quang minh chính đại với hắn!” Niệm Từ khinh thường nói.
“Vậy thì ngươi nói ta phải làm sao mới tốt?” ở dưới tác dụng của những lời nói của Niệm Từ, Mạc Sầu bắt đầu ý thức được ước hẹn mười năm đúng là tổn thương người mà không mang lại lợi ích gì ình.
“Thật tình ta trong lòng ta nghĩ, ngươi với Lục Triển Nguyên chia tay cũng không phải là chuyện xấu. Tái ông thất mã, là sao biết được đó không phải là phúc, ngươi bình tâm suy nghĩ lại một chút, lấy tính tình của ngươi mà tới Lục gia trang làm Lục Thiếu phu nhân, phải hầu hạ cha mẹ chồng, kiên nhẫn chiếu cố đệ muội, đối nội phải quản lý công việc trong nhà, đối ngoại phải giúp đỡ tướng công phát triển giao thiệp bên ngoài thì ngươi có thể làm được không? Sau này giả sử như hắn vì thêm con cháu mà nạp thiếp, ngươi có thể độ lượng cùng người ta dùng chung tướng công sao? Khi tình yêu đã hao mòn hết, ngươi có thể bỏ xuống tư thái của mình, vận dụng mị lực nữ nhân nhu tình như nước lần nữa hấp dẫn tướng công của mình sao? Những thứ này nhìn thì thấy đơn giản, chân chính vận dụng thì lại rất khó, cũng không phải là cứ xem thấy ai không thấy vừa mắt thì giết nha!” Niệm Từ phân tích đến từng tình huống.
“Ta, ta không biết! Chưa từng có người nào nói cho ta biết những điều này!” Trong lời nói của Mạc Sầu có mang theo một tia tự ti.
“Dĩ nhiên việc hắn dễ dàng thay lòng đổi dạ là không thể tha thứ, nếu quả thực tình yêu của hai ngươi vững vàng hơn vàng, thì có khó khăn gì cũng có thể vượt qua. Dễ tìm bảo vật vô giá nhưng lại khó gặp được người hữu tình! Chúng ta lần này nói chuyện là ý muốn ngươi có thể hiểu rõ, sau này có thể chân chính tìm được một người yêu thương mình không phải tốt hơn sao? Ta cho là trả thù tốt nhất chính là tìm được một người thật lòng yêu ngươi, trải qua hạnh phúc còn hơn cuộc sống của Lục Triển Nguyên, vì người yêu của mình nở rộ mị lực mê người, để cho Lục Triển Nguyên hối hận ban đầu lại dễ dàng buông tha ngươi, phải đem ngươi đặt ở trong lòng, đây không phải là trả thù tốt nhất sao?” Niệm Từ nói.
“Nhưng mà ngươi cũng biết hiện tại ai ai cũng biết ta là nữ ma đầu, còn có người dám yêu thích ta sao? Ta làm sao có thể biết được người kia không phải là một Lục Triển Nguyên thứ hai? Lúc ấy có nhiều người như vậy lăng nhục ta cùng với phái Cổ Mộ, cứ như vậy bỏ qua sao?” Nàng vẫn còn căm giận bất bình.
“Danh dự thì nhất định phải vãn hồi, nhưng không nhất định phải tính toán bây giờ nha! Hiện tại đối đầu với kẻ địch mạnh, dân chúng vẫn phải lầm than, người có kiến thức đều ra tay tương trợ, đây chính là thời cơ tốt nhất để ngươi vãn hồi danh dự nha! Chúng ta bây giờ lập tức mở chi nhánh tới Tống Quốc đi, đến lúc đó lấy danh nghĩa của ngươi và phái Cổ Mộ thực hiện việc thiện, ở trong tiệm chúng ta lại lưu truyền chân thật ngọn nguồn mọi chuyện của ngươi và Lục Triển Nguyên, vì ngươi sửa lại oan khuất. Nếu như còn chưa hả giận, có thể đợi tới lúc đại ca rảnh rỗi, mang theo ngươi đi về Lục gia trang trêu cợt hai vợ chồng bọn họ là được! Không cần thiết phải làm tới nước ngươi chết ta sống nha!” Đây mới chính là phương thức trả thù mà Niệm Từ chân chính muốn giúp nàng, bản thân nàng có thể nói là đã bị người ta bỏ rơi hai lần, cũng không có vặn vẹo, không phải loại rời khỏi người yêu liền không thể sống nổi. Hơn nữa trong tình yêu không phải là ngươi bỏ rơi ta, ta bỏ rơi ngươi, hoặc là cả hai cùng bỏ rơi nhau, ai có thể đảm bảo yêu một lần là thành công. Chỉ bất quá Lý Mạc Sầu xui xẻo, đụng phải tên tiểu nhân trở mặt vô tình mà thôi.
“Tốt! Ta biết ngươi thật lòng muốn tốt cho ta, ta sẽ nghe lời ngươi!” Người đơn thuần nói thực ra là dạng người rất dễ dàng tin tưởng người khác.
“Yên tâm đi! Ta ở trên đường tình cũng không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, ta vô cùng hy vọng ngươi có thể tìm được hạnh phúc, ta sẽ không hại ngươi đâu!” Niệm Từ cảm khái nói.
Tảng đá lớn nhất ở trong lòng tạm thời bị Niệm Từ tháo dỡ, Mạc Sầu bắt đầu chuyên tâm học tập bản lãnh quản gia, cả ngày giao thiệp với củi dầu gạo muối những việc nhỏ nhặt, từ từ cũng quen thuộc với công việc cuộc sống hàng ngày, rất nhanh thay thế Dương Nhị làm Lý tổng quản!
Lão Ngoan Đồng vẫn không có nhàn rỗi, trở lại phát hiện chỗ vui chơi trên căn bản là đã làm xong, hắn giống y như Tiểu Mã Câu vui chơi đến quên trời đất, cả ngày trừ lúc ăn cơm và đi ngủ thì đều mang theo Tiểu Mã Câu sống ở trong đó! Niệm Từ sợ hắn chơi quá say sưa không để ý tới đứa cháu này, nên cũng phải đi theo hai người tới chỗ vui chơi để coi chừng. Sau khi bốn huynh đệ bị phái đi tới các thành trấn khác, thì Lão Ngoan Đồng lại có thêm một nhiệm vụ chính là liên lạc viên, lui tới các nơi đưa thư, cũng may mỗi nơi đều cho những trò chơi hấp dẫn hắn, nên hắn không hề cảm thấy chán ghét.
Tiểu Mã Câu lớn lên rất nhanh, đứng thẳng đi bộ cũng đã sớm hơn những đứa trẻ đồng lứa, sự mập mạp của con nít do hắn quá dư thừa tinh lực hoạt động nên đã biến mất không còn nhìn thấy nữa. Đôi mắt xếch hẹp dài, sống mũi cao vút, đôi môi hơi mỏng, càng ngày càng giống phụ thân của hắn, chỉ có ánh mắt linh hoạt đa dạng cùng với nụ cười khả ái thì có thể nhìn ra là do di truyền của Niệm Từ. Ban đêm sau khi nhi tử ngủ say, nàng lại tưởng nhớ tới một dung mạo khác. Cũng chỉ có lúc này, Niệm Từ mới cho phép mình lộ ra một vẻ mặt yếu ớt, tưởng nhớ nhưng không thể gặp lại người yêu, nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp ở đảo Đào Hoa khi xưa.
Mối quan hệ lui tới với phủ Tướng Quân cũng giống như Niệm Từ đã dự tính từ từ khoảng cách đã bị kéo dãn ra. Có thể là bởi vì phu nhân tiểu thư của các quan lại quyền quý trong thành rốt cục cũng tới tìm Hắc Châu, rối rít tới phủ thăm hỏi thỉnh an, nàng bận rộn không thể tìm đến Niệm Từ, bất quá thỉnh thoảng có tin của Thác Lực Hải thì nàng ta đều sẽ thông báo thăm hỏi tới Niệm Từ. Thác Lực Hải rốt cục cũng phải tùy giá Tây chinh, hiện tại đã ở Diệt Hoa Lạt Tử Mạc, theo khoảng cách càng ngày càng dài, thì phong thư càng ngày càng ít, Niệm Từ đã tạm thời quên người này.
Trải qua hàng ngày nói chuyện cùng với Mạc Sầu, Niệm Từ bắt đầu để ý tới nàng ta đã tới tuổi thành hôn rồi, nên nàng thật lòng thay Mạc Sầu tính toán cho tương lai. Cách làm của phái Cổ Mộ thật khiến cho người ta không thể đồng lòng, Lâm Triều Anh dầu gì cũng đã trải nghiệm qua tình yêu ngọt ngào, sau khi chịu tổn thương nên mới tiến vào Cổ Mộ cam nguyện cả đời không rời khỏi, Lâm Hồng Nhi từng là nha hoàn thân tín của Lâm Triều Anh, đã tận mắt chứng kiến đoạn tình yêu này, cảm nhận được nổi đau khổ trong tình yêu của tiểu thư nên cũng cam tâm tình nguyện cả đời sống trong Cổ Mộ. Nhưng mà Lý Mạc Sầu cùng với Tiểu Long Nữ thì quá oan nha, bị nhặt được liền phải ở trong huyệt mộ không thấy ánh mặt trời thoát khỏi xã hội, chưa được đồng ý đã bị thuần hóa biến thành một người băng lãnh, còn vội vã học tập võ công và bị tẩy não, vọng tưởng làm cho các nàng tránh xa nam nhân, làm ni cô trong bóng tối. Đáng tiếc là vật cực tắc phản, Lý Mạc Sầu trong thời kỳ thiếu nữ trưởng thành thì bị người phản bội vứt bỏ, tính tình trở nên vặn vẹo điên cuồng muốn trả thù mọi người, Tiểu Long Nữ thì dẫn đầu việc chơi trò thầy trò yêu nhau, ngây thơ yêu đương si ngốc chờ đợi 16 năm, thật là phái Cổ Mộ khiêm tốn không lên tiếng thì thôi, lên tiếng là đột nhiên nổi tiếng nha!!!
*Vật cực tắc phản: sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại
Sau khi nàng liên tục suy tính, buổi tối một ngày sau khi Dương Dịch thi công cho nhi tử xong, Niệm Từ lên tiếng kêu hắn ở lại. Hai người ngồi trên băng ghế đá trong viện, nhìn hoa lài trong bóng tối đua tranh nhau nở hoa, trong không khí tản mát một mùi hương mới mẻ thú vị.
“Dương Dịch, ngươi có nghĩ muốn thành hôn, cưới ình một thê tử mà mình yêu thương, có một gia đình riêng của mình?” Trầm tư một lát, Niệm Từ hỏi.
“Tại sao lại đột nhiên hỏi chuyện này? Nơi này không phải là nhà ta hay sao? Ngươi cùng đại gia cũng không có thành thân với người khác, tại sao lại muốn hỏi ta?” Hắn tò mò hỏi.
“Chuyện này không giống nhau. Ngươi biết đại ca ta là đạo sĩ, dạy tu thân dưỡng tính, không thể có tình cảm trai gái. Còn ta đây? Trong lòng ta vẫn không quên được phụ thân của Tiểu Mã Câu, cả đời này sợ sẽ rất khó tìm thấy người mới. Hôn sự của huynh đệ các ngươi ta đã bắt đầu để ý, có cô gái thích hợp nhất định sẽ giải quyết chung thân đại sự cho các người!” Niệm Từ nói.
“Chớ có trách ta hỏi quá nhiều, có thể nói về phụ thân của Tiểu Mã Câu không? Hay là hắn đã không còn trên nhân thế này nữa!” Hắn thử hỏi.
“Ngươi nói bậy gì đó, hắn đương nhiên là còn sống, hơn nữa sống tốt hơn so với bất kỳ ai. Chỉ bất quá ta yêu hắn, còn hắn cho tới bây giờ cũng không có yêu ta mà thôi. Tiểu Mã Câu là lễ vật tốt nhất mà hắn để lại cho ta, để cho ta có nơi để ký thác tương tư với hắn!” Nàng liếc Dương Dịch một cái rồi nói.
“Lấy tính tình cầm được buông được của ngươi, tại sao lại còn vẫn giữ tình yêu với người không hề thương yêu ngươi? Chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn qua chung quanh một chút, xem thử có người ái mộ ngươi hay không ư?” Hắn chuyên chú nhìn nàng nói.
“Không muốn! Phụ thân của Tiểu Mã Câu trong lòng ta tựa như là thần vậy cao cao tại thượng, không có ai có thể thay thế được địa vị của hắn trong lòng ta. Ta cùng hắn có gần một năm cuộc sống tốt đẹp đã đủ cho cả một đời ta, không cần thiết phải vì người khác hao tâm tổn sức!” Ngước nhìn bầu trời đen nhánh, Niệm Từ nghiêm túc nói. Quay đầu nhìn sang Dương Dịch, nàng lại tiếp:
“Hôm nay ta muốn cùng ngươi nói chính là Mạc Sầu. Mặc dù Mạc Sầu không biết nhìn người, nên danh tiếng thanh bạch của một cô gái đã bị phá hủy, nhưng chúng ta phải thừa nhận nàng đơn thuần tựa như một trang giấy, có thể vừa xem đã hiểu ngay. Bị ủy khuất cũng không biết biện bạch ình, chỉ biết thà làm ngọc vỡ. Ta rất yêu thương nàng, hôn nhân của ta đã vô vọng, ta hết sức hy vọng nàng có thể hạnh phúc. Ta không phải cưỡng bách ngươi nhất định phải tiếp nhận nàng, chẳng qua là ta cảm thấy các người ở chung một chỗ rất thích hợp. Chúng ta cũng biết lòng người hiểm ác, bản thân mình cũng có một mặt tối, Mạc Sầu lại là một người đơn giản, nếu không phải bị Lục Triển Nguyên đùa bỡn, nàng chính là một cô nương không có tâm cơ thuần khiết nhất trên đời này! Tình yêu có rất nhiều loại, có loại lưỡng tình tương duyệt, có loại giống như ta đơn phương yêu mến, còn có một loại tình yêu giống như là tình thân vậy! Ta hy vọng ngươi cùng nàng có thể giống như loại sau vậy, không nhất định là phải yêu tới ngươi chết ta sống, nhưng âm thầm dai dẳng, không cần đùa bỡn tâm cơ, không cân nhắc phản bội, sống cuộc sống thật đơn giản. Một khi trong lòng Mạc Sầu có ngươi, nàng sẽ trung trinh không bao giờ thay đổi. Có thể có được một tình cảm như vậy thì hạnh phúc biết bao nhiêu!”
“Ta thừa nhận ngươi nói cũng đúng, Mạc Sầu là một vị cô nương tốt. Nhưng bất quá, trong lòng ta đã có người, mặc dù chưa từng nói với nàng, nhưng ta chân thành kiên định, ta muốn nàng một ngày nào đó sẽ ở lại bên cạnh ta, đáp lại phần tình cảm của ta!” Hắn nói.
“Nếu như ngươi không tán thành đề nghị của ta cũng không sao. Hôm nào Dương Nhị bọn họ trở lại, ta sẽ hỏi bọn họ. Bất quá người mà ngươi thầm mến, ta Ta muốn nói nếu như cô nương kia cũng đang thầm mến người khác, ngươi nên sớm buông tha đi, dù sao tâm cũng không tồn tại trên người của chính mình thì làm sao có thể chú ý tới thâm tình của ngươi đây?” Lời nói vừa rồi của Dương Dịch khiến cho Niệm Từ mơ hồ cảm thấy là muốn nói chính mình, nàng không hy vọng cả gia đình ngày sau gặp nhau phải lúng túng nên uyển chuyển cự tuyệt hắn. Mới vừa rồi cao hứng muốn tìm kiếm hôn sự cho bọn hắn giờ này cũng theo đó mà biến mất, nguyên ý của nàng là muốn cho Mạc Sầu hạnh phúc, cũng không muốn nhiều năm sau Mạc Sầu phát hiện ra Dương Dịch từng thầm mến mình, mà lại đi oán hận mình. Loại tình kết này ở trong tiểu thuyết nàng đọc mãi mà quen mắt rồi nha!!!
“Yên tâm đi, tối nay đối thoại của ta và ngươi đã khiến cho ta hiểu ra rất nhiều điều, cái loại ý tưởng không thiết thực trãi qua thời gian dài này đã bị ngươi đánh nát rồi! Ta giống như cũng nhẹ nhõm đi không ít, bây giờ đi về hảo hảo ngủ một giấc thật ngon. Ngày mai thức dậy sẽ là một ngày tốt đẹp hơn! Cảm ơn ngươi đã quan tâm, chuyện của Mạc Sầu ta sẽ suy nghĩ thật kỹ rồi cho ngươi câu trả lời chắc chắn. Ngươi yên tâm, một khi ta đã quyết định, ta sẽ đảm bảo tương lai có thể đem lại hạnh phúc cho thê tử mình!” Hắn cười nói.
“Tốt! Ta sẽ chờ đợi tin lành của ngươi! Chỉ bất quá ta muốn nhắc nhở ngươi, bất kể về sau cùng với ai thành thân, vì hạnh phúc gia đình đừng nên nói chuyện có liên quan tới việc thầm mến, nữ nhân nói thế nào thì cũng rất là nhỏ nhen nha!” Nàng chân thành khuyên nhủ hắn.
Chương 47 - Buổi lễ chọn đồ vật đoán tương lai
Sau khi được Niệm Từ một phen khuyên bảo, Dương Dịch rốt cục cũng buông tha ý tưởng đối với nàng, một lòng theo đuổi Lý Mạc Sầu. Cô nương đơn thuần tâm tư tinh tế trước sự tấn công mạnh mẽ của Dương Dịch, lại thêm Niệm Từ ở một bên cổ vũ, chỉ đấu có vài hiệp thì liền quăng mũ cởi giáp giơ tay đầu hàng, hai người rơi vào trong bể tình say đắm.
Thời gian trôi qua thực vui vẻ, chớp mắt Tiểu Mã Câu đã sắp tròn một tuổi, tất cả mọi người đều hăng hái bừng bừng tìm đồ vật cho buổi lễ chọn đồ vật đoán tương lai của Hoàng thiếu gia. Cuối năm tới gần việc buôn bán của tiểu lâu cũng rất bộn bề bận rộn, mấy huynh đệ Dương thị phải an bài sớm, kịp thời mang theo quà tặng chạy trở về. Có câu nói: Ngày sinh nhật của hài nhi là ngày mẹ khổ cực, đối với sinh nhật đầu tiên của hài tử, Niệm Từ cũng không có nhiều nhiệt tình như những người khác, chẳng qua là đối với việc chọn đồ vật đoán tương lai cảm thấy rất hứng thú. Sớm một chút nàng cùng với Mạc Sầu và Lão Ngoan Đồng đã đem mọi thứ đồ chuẩn bị xong, chờ cho Tiểu Mã Câu lựa chọn.
Ngày sinh nhật đó Niệm Từ thay lễ phục cho nhi tử, người hiện đại vừa nhìn là sẽ biết đó là quần áo của Cổ Bảo Ngọc khi còn nhỏ. Y theo như trong trí nhớ, Niệm Từ nhờ những người làm may vá cho hắn một bộ y phục mới. Giờ lành đã tới, Niệm Từ tự mình kéo tay con trai, dẫn hắn tới đại sảnh đã được bố trí rất tốt, mọi người đã sớm chờ ở nơi đó nói chuyện phiếm, thấy màn cửa được vén lên, Hoàng thị hai mẹ con đi vào. Chỉ thấy Hoàng gia đại thiếu gia người mặc bộ đồ đỏ nhũ bạc, phía dưới lộ ra cái quần nhỏ màu xanh biếc, mang vớ đen cùng với đôi giày ống cao đỏ thẫm. Tóc ở phía sau ngắn ngủn chỉ tết đuôi sam lại không có trang sức gì, một khối ngọc bài được treo trên một sợi dây vàng dài đeo trên cổ. Ngọc bài là do Niệm Từ tìm được một khối ngọc đẹp trong đám châu báu đem cho thợ làm ngọc tỉ mỉ chế tạo, tổng cộng có hai khối, một khối làm quà sinh nhật cho nhi tử, một khối khác là cho đại ca Lão Ngoan Đồng đeo trên người. Hai khối ngọc bài này ngay mặt khắc lên hai đóa hoa đào tinh tế, mặt trái khắc chữ “Quân sinh ngã vị sinh” và “Ngã sinh quân diệc lão” để nhớ lại tình cảm của mình và Hoàng Dược Sư.
“Tiểu thọ tinh của chúng ta tới rồi, thật là oai hùng hiên ngang nha! Tiểu Mã Câu vài chục năm sau sẽ là một vị ngọc diện lang quân trên giang hồ, quậy đến những hiệp nữ phải xuân tâm nhộn nhạo nha!” Dương Tam cười nói, cả gia đình bật cười phụ họa.
“Được rồi, con trai bảo bối. Nhìn kỹ đống đồ này, chọn một thứ con thích thì lấy ra. Từ từ đi nha, chỉ có thể chọn một món thôi nha!” nàng ôm Tiểu Mã Câu đến bên bàn, chỉ vào đống đồ trước mặt rồi ôn nhu nói với nhi tử. Tiểu Mã Câu là một đứa trẻ vận động điển hình, không tới mười tháng là đã có thể chạy đi, nhưng mà miệng không theo kịp chân, một tuổi rồi vẫn chưa biết nói chuyện. Tiểu tử này là quỷ linh tinh, trong lòng hiểu mà không nói ra.
Nghe xong lời nói của mẫu thân, hắn bắt đầu bò vòng quanh bàn, dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người chọn lựa món đồ chơi mình thích nhất. Tất cả mọi thứ có thể nghĩ tới đều đặt ở chỗ này, tiểu đao kiếm, bàn tính, bộ sách, tiền bạc, tiêu ngắn, chày giã thuốc, cái cuốc nhỏ, nón tướng quân, còn có son phấn các loại nữa. Tiểu Mã Câu từ từ bò về phía trước, thỉnh thoảng dừng lại suy nghĩ, nhưng không có đưa tay ra.
“Nhị cô nương, A Bố thiếu gia của tướng quân phủ tới, đang đi tới nơi này!” Người làm tới hồi báo.
“A Bố làm sao lại tới đây, nhanh lên mau đón khách!” Niệm Từ cũng không có thông báo với người ngoài chuyện sinh nhật, không biết là do trùng hợp hay là do cái gì mà đến.
“Di nương, A Bố tới thăm người cùng với Tiểu Mã Câu, cũng chúc Tiểu Mã Câu hàng năm đều có ngày hôm nay, tuổi tuổi cũng có sáng nay!” Thiếu tướng quân mười mấy tuổi đi vào, ôm quyền nói.
“A Bố, ngươi làm sao biết sinh nhật của đệ đệ? Ta cũng không có phát thiếp mời sinh nhật nha!” Niệm Từ kéo hắn ngồi xuống nói.
“Là do Thác Lực Hải thúc thúc mấy ngày trước gửi thư, đặc biệt nhắc tới. Hắn nói người khẳng định sẽ ý tứ không nói cho chúng ta biết, nên hôm nay ta đặc biệt thay thúc thúc mang quà sinh nhật cho Tiểu Mã Câu, kính xin di nương cùng với đệ đệ bước ra cửa xem!”. Lời nói của hắn khiến ọi người rất là hiếu kỳ, ôm lấy tiểu thọ tinh đi vào trong viện, chỉ thấy một con bạch mã cả người không có một chút tạp mao đứng thẳng ở đó, trên trán còn mang theo một chùm tua đỏ, trên lưng phối sẵn yên ngựa, bên cạnh có người làm đứng giữ dây cương.
“Đây là bảo mã mà Thác Lực Hải thúc thúc đặc biệt cho người ở đại mạc lựa chọn, mới vừa một tuổi, đã thuần dưỡng rất tốt, đưa cho Tiểu Mã Câu tập cưỡi ngựa!” nhìn dáng vẻ sửng sốt của mọi người, A bố rất là đắc ý. Tiểu Mã Câu bị mẫu thân ôm vào trong ngực nhìn thấy bạch mã, liền giãy dụa như con trùng muốn đi lên sờ thử, A Bố nhìn thấy vậy mới dắt hắn tới bên cạnh con ngựa,, thận trọng cho hắn ngồi lên trên, đỡ hai bên người hắn rồi phi thân lên ngựa ôm Tiểu Mã Câu ở trong ngực, từ từ cho ngựa bước đi.
“Di nương, người xem! Tiểu Mã Câu thích cưỡi ngựa, hắn thích lễ vật của thúc thúc nha!” A Bố mừng rỡ lớn tiếng nói.
“Đúng vậy, hắn rất thích! Nhưng là cưỡi bạch mã không nhất định là vương tử nha, cũng có thể là Đường Tăng!” Trong lòng Niệm Từ thầm nghĩ.
“Nhị cô nương, đây chính là kết quả chọn đồ vật đoán tương lai của Tiểu Mã Câu?” Dương Dịch hỏi.
“Chỉ sợ là như vậy!”
“Cái này có nghĩa gì đây? Sau này lớn lên giống như người Mông Cổ đi thảo nguyên nuôi ngựa sao?” Dương Tứ không hiểu hỏi.
“Không phải vậy! Ý của nó là sau khi lớn lên giống như phụ thân của hắn vậy, văn có thể cử bút bình thiên hạ, võ có thể định càn khôn!” nàng không khỏi giải vây cho nhi tử ý chí không kiên định.
“Không tệ, Tiểu Mã Câu do Nhị cô nương dạy, nhất định sẽ trở thành một nam nhân đỉnh thiên lập địa!” Dương Dịch tán đồng nói.
Mượn buổi tiệc sinh nhật của Tiểu Mã Câu, cả gia đình ăn uống không say không nghỉ. Mấy tháng bận rộn rốt cục cũng có thể có cơ hội ngồi chung một chỗ, tất cả mọi người thật rất cao hứng. Tất cả việc buôn bán đều đã triển khai, mở tiệm mở cửa hàng, còn mở trà lâu, kinh nghiệm khai trương Hối Tuyền Lâu đã ọi người ích lợi không nhỏ, khiến cho công việc thuận lợi phát triển. Bất quá ở các nơi mở thêm chi nhánh mọi người đều khiêm tốn làm việc, địa vị cửa hàng đều do chất lượng tài nghệ quyết định, không như Hối Tuyền Lâu cao sang nghênh tiếp quý nhân quan lại. Tin tức thu gom được ở các nơi sẽ tập hợp lại ở Tế Nam do Niệm Từ và Dương Dịch phân tích tập hợp, một khi phát hiện được tin tức nào có giá trị thì liền lập tức cho Lão Ngoan Đồng xuôi nam đến Tương Dương mật báo.
Lễ vật của Thác Lực Hải khiến cho trong lòng Niệm Từ có chút cảm giác cảm động, hắn cũng không giống như huynh trưởng và tẩu tẩu cậy thế bức bách nàng. Từ khi hắn đi thì nàng sống một cuộc sống an tĩnh, tuy là cũng do nàng phòng bị, nhưng cũng không thể không kể tới công lao của hắn trong đó. Tỉ mỉ nhớ sinh nhật của Tiểu Mã Câu, ở nơi xa xôi gian khổ trên chiến trường truyền tin về, ủy thác người khác chọn lựa một con ngựa tốt được thuần dưỡng, ngày sinh nhật kịp thời đưa tới, thực hiện ước hẹn của mình. Đối với loại hành động nước chảy đá mòn của hắn, Niệm Từ bắt đầu cảm thấy nhức đầu. Dương Dịch sau khi thấy ám hiệu của nàng, liền buông tha ý tưởng đối với nàng, cùng với Mạc Sầu ngày càng thân thiết thuận hòa. Còn đối với Thác Lực Hải đã mười năm không có để ý nữ nhân nào, nàng không có nắm chắc! Như thế nào vài năm sau có thể cự tuyệt tình cảm của hắn, thật chẳng lẽ phải bỏ đi không để lại tin tức gì, giống như trong thơ đã nói: Lặng lẽ ta đi, đúng như ta đã lặng lẽ tới, ta vung lên ống tay áo, không mang theo một áng mây màu!!!
Sinh nhật của Tiểu Mã Câu sau khi kết thúc, bốn người kia rối rít rời đi trở lại với công việc, tiếp theo mùa xuân tới cũng không có trở lại, kiên trì cố thủ ở lãnh địa tiếp tục mở rộng việc. Lấy kinh nghiệm thành công của việc đưa đồ ăn tới nhà của Hối Tuyền Lâu lúc trước, ngay tại chỗ họ đã tạo nên một trào lưu, lại kiếm được một khoảng tiền không nhỏ. Hội đem lồng tết Nguyên Tiêu năm nay bọn họ lại tham gia chơi đố đèn mà năm ngoái tiếc nuối không thể chơi được. Huynh muội Niệm Từ mang theo Tiểu Mã Câu, cùng với Dương Dịch và Lý Mạc Sầu cùng nhau đi xem hoa đăng, dưới sự biểu hiện toàn lực của Dương Dịch, Lão Ngoan Đồng rốt cục cũng hài lòng cùng Tiểu Mã Câu xách theo đèn ông cháu thỏ về nhà chơi.
Xem tiếp: Chương 48-49