Sống Lại Thành Mục Niệm Từ Chương 48-49
Chương trước: Chương 46-47
Chương 48 - Người khách thần bí
Mùa xuân đi qua Tiểu Mã Câu tựa như lớn hơn nhiều, đột nhiên tại lúc nào ấy mở miệng nói lời đầu tiên, có thể chạy nhảy lại có thể nói chuyện, tuyệt đối không giống như một tiểu hài tử mới có hơn một tuổi. Cả ngày hắn đi theo sau lưng Lão Ngoan Đồng, cữu cữu cữu cữu gọi đến Chu Bá Thông thấy rất đắc ý, không bao giờ muốn rời khỏi bên cạnh tên tiểu tử này. Mỗi lần đi đưa thư đến nơi khác, hai người luôn làm ra vẻ giống y như là sinh ly tử biệt vậy, khiến cho Niệm Từ nhìn mà không ngừng cảm thấy nổi da gà. Nên chuyến đi Tương Dương sắp tới trong mắt Lão Ngoan Đồng lại càng giống hành hạ thống khổ, mị lực của các sư điệt Toàn Chân giáo kém rất xa khuôn mặt tươi cười ngây thơ của Tiểu Mã Câu nha!!!
Được tình yêu chân chính làm dịu đi, Mạc Sầu từ từ khôi phục lại dáng vẻ sáng rỡ hài hòa thiện lương mà một thiếu nữ mười sáu tuổi nên có, đã không còn đối với việc làm của Lục Triển Nguyên thấy canh cánh trong lòng nữa. Cả ngày nàng bận rộn quản lý gia đình, lại dưới sự bồi dưỡng của Dương Dịch và Niệm Từ, nàng bắt đầu học tập công việc quản lý tửu lâu cùng với việc thu thập tin tình báo. Dương Dịch đối với Mạc Sầu cũng che chở và yêu thương, Mạc Sầu thì có vẻ tin tưởng tín nhiệm và lệ thuộc vào hắn, tình cảm của hai người càng lúc càng sâu, khiến cho Niệm Từ rất cảm động. Tình yêu của họ cuối cùng cũng đến thời khắc chín muồi, vào tháng mười năm đó hai người rốt cục cũng bái đường thành thân, đi vào một cuộc sống mới.
Sau khi hôn lễ kết thúc, theo sự đề nghị của Niệm Từ, bọn họ cùng nhau trở về phái Cổ Mộ ở Chung Nam sơn để thỉnh an tạ tội, mặc dù Mạc sầu bị trục xuất khỏi sư môn, nhưng nói thế nào nơi đó cũng là nơi nàng lớn lên, đối với sư môn vẫn có tình cảm rất sâu. Niệm Từ còn cố ý ủy thác Lão Ngoan Đồng viết một phong thư cho chưởng môn Lâm Hồng Nhi, đem mọi chuyện sau khi Mạc Sầu xuống núi kể lại hết trên thư, cũng cặn kẽ nói rõ Dương Dịch là người rất có phẩm chất, hy vọng Lâm chưởng môn có thể nể mặt hắn tha thứ cho tội lỗi của Mạc Sầu. Vợ chồng mới cưới cất kỹ thư, sau khi an bài Dương Nhị quay lại tạm thời quản lý tửu lâu xong, hai người cao hứng bước vào cuộc hành trình trăng mật.
Sau khi bọn họ đi được vài ngày thì Niệm Từ nhận được tin tức Mông Cổ muốn thay đổi tấn công thành Tương Dương, việc này không thể chậm trễ nên Niệm Từ lập tức thỉnh cầu Lão Ngoan Đồng hỏa tốc chạy tới Tương Dương đem tin tình báo quan trọng này báo cho họ đồng thời cũng đưa quân khoản tới. Cư ngụ ở Tế Nam đã gần hai năm, thế cục đã ổn định, dân chúng từ từ trở về, kinh tế của Tế Nam bừng bừng phát triển. Số bất động sản khi đầu tiên Niệm Từ mua vào bây giờ tới lúc bán ra lời được một khoản tiền lớn gấp mấy lần khoản tiền bỏ ra lúc trước. Việc buôn bán của tửu lâu dưới sự khéo léo vận hành của Dương Dịch cũng phát triển không ngừng, nghiễm nhiên trở thành tửu lâu đứng đầu trong ngành ăn uống ở đây. Tin tức thu góp được cũng không ngừng tăng lên, tin tức này không chỉ có giá trị với thành Tương Dương mà còn có ích lợi cho việc kinh doanh của tửu lâu ở khắp nơi.
Cuối mùa thu ở Tế Nam tạo nên một loại cảm giác xinh đẹp thê lương, mưa thu liên tục đi qua, trên đất có một tầng lá rụng thật dày, hoa cỏ trong vườn đều héo tàn, gió thu mang đến cho người ta cảm giác lạnh lẽo tận tâm can. Khí trời rất dễ khiến cho bị cảm mạo, nên Niệm Từ nghiêm khắc không cho nhi tử ra ngoài chơi đùa, cũng khống chế thời gian chơi đùa của hắn, để phòng ngừa hắn đổ mồ hôi quá nhiều mà cảm lạnh. Hai mẹ con ở trong phòng nhiều hơn, dựa vào những món đồ chơi trong phòng mà qua thời gian. Tiểu Mã Câu đối với Dịch Cân Kinh đã không còn thích hợp nữa, hắn đang được học tập nội công tâm pháp của đạo gia của Chu Bá Thông. Một ngày, Niệm Từ đang đối chiếu với mô hình người để dạy cho nhi tử khí lưu thế nào vận động trong cơ thể thì Lão Ngoan Đồng trở về.
“Tiểu Mã câu! Cữu cữu trở lại” theo tiếng la đột nhiên xuất hiện, cánh cửa bị một lực mạnh đụng mở, một người mang theo một bao lớn bay vào trong phòng.
“Cữu cữu! Cữu cữu trở lại!” Tiểu Mã câu đứng dậy phi vào trong ngực của người vừa đến, căn bản là không để ý tới đây là gương mặt xa lạ.
“Đại ca, sao ngươi nhanh như vậy đã trở về rồi? Dọc theo đường đi có khỏe không? Có thuận lợi hay không?” Niệm Từ cũng vội vàng đứng dậy nghênh đón.
“Tiểu Mã Câu, ta rất nhớ ngươi nha. Nhìn trong bao đồ này đều là bảo bối ta mua cho chúng ta chơi đó!” Vội vàng ôm lấy đứa cháu ở trong ngực, Lão Ngoan Đồng căn bản là không để ý tới muội muội của mình, không kịp chờ đợi bày tỏ nhớ mong với bảo bối của mình. Niệm Từ cũng không để ý tới loại cảnh tượng nàng đã nhìn quen lắm rồi này, nàng xoay người lại đi lấy khăn lông cùng chậu rửa mặt, chuẩn bị đưa cho đại ca lau rửa bụi bặm trên người.
“Cữu cữu thật tốt quá! Ta hiện tại muốn nhìn xem có bảo bối gì!” Theo tiếng hoan hô, Tiểu Mã Câu vội vàng lột xuống bao đồ trên lưng của cữu cữu, mở ra ngó nhìn những thứ linh tinh bên trong.
“Niệm Từ, ngươi có biết lần này ta đi nghe được tin tức gì không?” Lão Ngoan Đồng cầm lấy khăn ướt lau mặt, lúc này mới rảnh rỗi trò chuyện với Niệm Từ.
“Cái gì?”
“Sư muội Hoàng Dung của ngươi đã sinh cho Quách Tĩnh một nha đầu mập mạp, đại khái là đã được bốn tháng rồi! Cha ruột của Tiểu Mã Câu cũng ở đó nha, tự mình đỡ đẻ cho Hoàng Dung!” Hắn nói.
“Cái gì? Sư phụ ta xuất hiện ở Tương Dương? Lúc ngươi tới hắn còn ở đó không? Hắn hiện tại như thế nào rồi? Tại sao lại mất tích gần hai năm?” đột nhiên nghe được tin tức của người trong lòng, Niệm Từ kích động dị thường, đã sớm không còn thấy tỉnh táo thường ngày, nắm thật chặt cánh tay của đại ca luôn miệng hỏi.
“Ngươi hỏi hắn còn không bằng hỏi ta đây!” Đột nhiên ngoài cửa truyền đến thanh âm trả lời của người khác, Lão Ngoan Đồng và Niệm Từ đồng thời kinh ngạc, hai người lại tự nhiên không có nhận ra được bên ngoài có người nghe lén. Bởi vì phần lớn mọi người không có ở đây, nên Niệm Từ đã cẩn thận khởi động trận pháp ở trong vườn, trừ người nhà đã được nàng dạy, người ngoài tự tiện xông vào sẽ bị phát hiện. Chu Bá Thông lập tức nhảy lên đem Tiểu Mã Câu nhét vào trong ngực Niệm Từ, còn bản thân mình ngăn cản ở trước mặt hai mẹ con chuẩn bị nghênh địch.
“Ai đó? Cư nhiên ban ngày mà dám xông vào nhà của người khác! Là anh hùng thì báo tên đi!” Lão Ngoan Đồng lên tiếng.
“Các ngươi không nhìn ra sao?” Theo thanh âm trả lời, ở cửa xuất hiện một người, mặc trường bào màu xanh, sau lưng cũng mang theo một thứ không biết thứ gì. Nhìn khuôn mặt xa lạ trước mắt, một cái tên bỗng nhiên xuất hiện trong lòng của Niệm Từ. Hắn đi vào nhà căn bản là không để ý tới sự uy hiếp của Chu Bá Thông, trực tiếp thong thả bước tới.
“Nơi này không có chuyện của ngươi, Lão Ngoan Đồng ngươi nghỉ ngơi đi!” Vừa nói hắn vừa tiện tay điểm huyệt của Lão Ngoan Đồng, hắn từ trong ngực của Niệm Từ nhận lấy Tiểu Mã Câu, thật cao hứng nâng lên trước mặt mình suy nghĩ. Sau khi nhìn thấy người mới tới, đại não của Niệm Từ liền đình chỉ làm việc, nàng chỉ trân trân đứng nhìn hành động của hắn, dưỡng khí trong cơ thể cơ hồ là được tụ tập lại ở đôi mắt.
“Niệm Từ, đây là con trai ngươi vì ta sinh ra phải không?” Người vừa mới tới hỏi.
“Sư phụ, Niệm Từ bái kiến sư phụ!” Niệm Từ si ngốc dõi theo hắn, giống như không thể tin đây là sự thật. Nghe được thanh âm trả lời mang theo nước mắt của Niệm Từ, Hoàng Dược Sư một tay đem nhi tử ôm vào lòng, một tay nhẹ nhàng lau nước mắt ở trên mặt nàng, sau đó cũng ôm nàng vào lòng thật chặt, thở dài một cái rồi nói:
“Ngươi nhìn xem ngươi kìa, bỏ rơi sư phụ rời khỏi đảo Đào Hoa lâu như vậy, ta còn chưa trách ngươi, làm sao ngươi lại ủy khuất khóc trước? Coi chừng hù dọa nhi tử nha!” Niệm Từ ôm hắn thật chặt, vùi đầu vào ngực của hắn, nước mắt không cầm được thấm ướt y phục của hắn.
“Mẹ, mẹ, làm sao mẹ khóc?” Tiểu Mã câu lần đầu thấy mẫu thân rơi lệ, đôi tay nhỏ bé lung tung cọ cọ trên mặt mẫu thân, có chút không biết làm sao.
“Mẹ ngươi là nhìn thấy cha nên thật cao hứng, nhi tử! Gọi phụ thân đi!” Hoàng Dược Sư nhìn hai người lớn nhỏ trong lòng, ôn nhu nói.
“Mộc Tát ca ca nói cha ta đã mất, Thác Lực Hải muốn làm cha ta. Người chính là Thác Lực Hải đã tặng cho ta Tiểu Mã sao?” Niệm Từ đang khóc lớn bỗng nghe được câu hỏi ngây thơ của nhi tử, hung ác muốn lập tức đem hắn nhét lại vào trong bụng, sinh ra một lần nữa. Nàng vội vàng ngừng lại nước mắt ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Hoàng Dược Sư dừng lại nụ cười nhìn mình.
“Thác Lực Hải là ai?”
“Đừng có nghe tên tiểu tử thúi này nói hươu nói vượn!” dừng lại một chút, giống như là muốn gia tăng dũng khí cho chính mình, nàng tiếp:
“Thật xin lỗi, sư phụ! Đứa nhỏ này là kết quả của đêm hôm đó. Niệm Từ không dám có điều giấu diếm sư phụ, chỉ muốn chờ hắn lớn hơn một chút nữa có thể rời khỏi mẫu thân, ta sẽ cho hắn trở về đảo Đào Hoa nhận cha!” Niệm Từ cúi đầu, không dám nhìn thẳng Hoàng Dược Sư.
“Vậy còn ngươi? Nếu như hôm nay ta không tìm được nơi này, ngươi sẽ như thế nào? Cùng tên Thác Lực Hải gì đó thành thân sao?” Thanh âm của hắn đột nhiên lạnh xuống.
“Sẽ không có, vì muốn cự tuyệt Thác Lực Hải, ta cùng với đại ca đang chuẩn bị rút khỏi Tế Nam, trở lại Giang Nam!” Nàng vội vã lắc đầu phủ nhận.
“Như vậy cũng tốt.” Hoàng Lão Tà buông tay ra, tháo mặt nạ của mình xuống, Tiểu Mã Câu đối với việc này nhìn quen lắm rồi, khẽ cười đùa dùng ngón tay nhỏ bé nhẹ nhàng đâm đâm vào mặt phụ thân. Đối với hắn mà nói, khái niệm dung mạo có chút hỗn loạn, mọi người ở trong nhà ai cũng có thật nhiều khuôn mặt, hắn đã sớm biết cách dùng khướu giác và thính giác phân biệt mọi người rồi.
“Nhi tử, ta là cha ruột của con, gọi phụ thân đi!” Hoàng Dược Sư không bỏ ý định dụ dỗ nói. Thấy mẫu thân gật đầu, Tiểu Mã Câu nũng nịu gọi:
“Phụ thân, phụ thân sao tới bây giờ mới tới nhìn Tiểu Mã Câu nha? Có phải là người không nghe lời bị thất lạc với mẫu thân hay không?” nói xong, hắn nhẹ nhàng hôn lên mặt phụ thân một cái.
“Con trai ngoan! Không phải là phụ thân lạc mất, mà là mẫu thân ngươi nghịch ngợm, mang theo ngươi đi lạc đường không tìm được đường về nhà nữa!” Hoàng Dược Sư ôn nhu nói.
“Sư phụ, đại ca ta còn bị điểm huyệt kìa!!!” Niệm Từ nhẹ nhàng lôi kéo vạt áo của hắn nói.
“Ừ! Hắn dám biết tin mà không báo, Lão Ngoan Đồng bị giam mười lăm năm còn chưa biết dừng sao?” Hoàng Dược Sư giận ắng mèo nói.
“Không thể trách đại ca được, là ta muốn hắn thề không được tiết lộ hành tung của ta. Ta còn rất cảm kích hai năm qua hắn đã chiếu cố ta rất nhiều, nếu như không có hắn thì một mình ta thật sự là nhất định không thể chống đỡ được!” Niệm Từ nói. Trầm ngâm một lát, Hoàng Dược Sư mới giải huyệt đạo cho Lão Ngoan Đồng.
“Đại ca, là sư phụ tới, không phải là người xấu đâu!” Niệm Từ lên tiếng nói với hắn.
“Ta cũng có nghe được. Hoàng Lão Tà hai năm không gặp, võ công của ngươi lại sâu không lường được, dễ dàng điểm trụ huyệt đạo của ta. Không được, chúng ta nhất định phải hảo hảo khoa tay múa chân một lần mới được!” Vừa nói Lão Ngoan Đồng vừa xắn tay áo lên muốn động thủ.
“Ngươi trước tiên thay ta chăm sóc con ta một chút, ta còn có lời muốn nói với Niệm Từ. Hôm nào rảnh rỗi, ta nhất định sẽ tỷ thí một chút với ngươi!” Hoàng Dược Sư đem Tiểu Mã Câu đưa cho hắn rồi nói.
“Đúng nha, đại ca! Ngươi cùng với Tiểu Mã Câu đi tới phòng đồ chơi chơi trước đi, ta cùng với sư phụ đã lâu không gặp, muốn trò chuyện một chút!” Niệm Từ cầm lấy bọc quần áo của Lão Ngoan Đồng, đưa cho hắn bước ra ngoài cửa, tiện tay đóng kín cửa lại.
Thật ra thì cũng đã có người đoán ra chuyện của Lý Mạc Sầu và Dương Dịch là được lấy từ truyện “Trọng Sinh Lý Mạc Sầu” của A Đậu. Ta đối với sự kết hợp của hai người Dương Lý này hết sức thích thú nên đã xin phép A Đậu, nhận được sự đồng ý của A Đậu đại nhân, ta đã đem Lý Mạc Sầu ghép đôi cùng với Dương Dịch. Trong thời gian chờ hồi âm của A Đậu, ta luôn thấp thỏm bất an, nếu như A Đậu đại nhân cự tuyệt thì ta sẽ không thể để cho Lý Mạc Sầu ra sân rồi. Cảm tạ sự đồng cảm của A Đậu đã khiến cho Dương Dịch đáng yêu của ta không phải cô độc cả quảng đời cuối cùng.
Đối với sự miêu tả về Lý Mạc Sầu trong nguyên tác thần điêu, ta cảm thấy được một nữ nhân chẳng qua là đi sai một bước, đã phải trả một cái giá quá cao, xã hội ngày xưa có phải là quá tàn nhẫn với một cô gái hay không? Ta cho bọn họ kết đôi có thể nói là tạo nên một sự hy vọng tốt đẹp cho tương lai! Trong cuộc sống không thể nào chỉ có tình yêu, hai người đã từng trải qua đau khổ có thể ở chung một chỗ sẽ càng biết quý trọng những gì bản thân đang có! Ta cảm thấy yêu thích loại tình cảm này hơn, không cần yêu đến chết đi sống lại, chỉ cần lặng lẽ ở bên nhau là đã tuyệt vời lắm rồi!!!
Chương 49 - Bày tỏ chân tình
Đem Lão Ngoan Đồng cùng nhi tử đuổi ra khỏi phòng đóng cửa lại, Niệm Từ vẫn không thể tin được người vừa rồi xuất hiện ở trước mắt mình là người thật chứ không phải là ảo giác do nàng nhớ nhung trong thời gian dài tạo ra. Nàng tựa đầu vào cánh cửa chậm chạp không dám xoay người, chỉ sợ khi quay đầu lại sẽ phát hiện tất cả đều không có thực. Nhìn Niệm Từ đưa lưng về phía mình, Hoàng Dược Sư lại đau lòng tức giận:
“Tại sao không dám quay đầu lại nhìn vi sư, chẳng lẽ tình cảm của ngươi đối với ta đã vật đổi sao dời rồi ư?” Hắn lạnh lùng hỏi.
“Không phải, không phải vậy! Ta chỉ là không dám tin tưởng sư phụ lại đến tìm ta!” Xoay người, Niệm Từ mừng rỡ nhìn thấy sư phụ thực sự vẫn còn ngồi trong phòng nàng, đó không phải là ảo giác do nàng tương tư muốn điên tạo ra.
“Ta thực sự không hiểu, năm đó giận chó đánh mèo đem bọn Linh Phong, Thừa Phong đánh gãy chân đuổi ra khỏi đảo Đào Hoa, bọn họ lại không hề oán hận ta, vẫn luôn tâm niệm muốn được trở về sư môn. Chuyện của đêm đó hai năm trước cũng vậy, rõ ràng là do ta cầm giữ bản thân không được phá hủy thanh sạch của ngươi, ngày hôm sau ta còn lớn tiếng mắng chửi ngươi, tại sao ngươi lại còn ở chỗ này không oán không hối nuôi nhi tử cho ta, cuối cùng là tại sao?” Hoàng Dược Sư thực sự không thể hiểu được.
“Tất cả đều vì một lý do mà thôi, chính là mị lực của sư phụ đã thắng được lòng của tất cả đệ tử chúng ta, ta lại càng thêm không oán không hối yêu thương người. Hai năm trước khi ta phát hiện ra tình cảm đối với người ta đã một lần muốn buông tay, nhưng rất khó khăn ta không thể làm được. Ta luôn cho rằng trong lòng sư phụ chỉ có sư nương, cho nên sau đó ta chọn lựa rời đi đảo Đào Hoa là để trả lại sự yên tĩnh cho người. Sau đó, khi ta phát hiện ta mang thai ta thật sự rất cao hứng, dù sao tình yêu của ta cũng chỉ là công dã tràng, có hài tử này coi như cũng có thể kéo dài được mối liên kết với sư phụ. Đối với việc của nhi tử ta thật không có ý giấu diếm, ta tính đợi cho hắn lớn một chút sẽ cho hắn trở về đảo Đào Hoa để nhận tổ quy tông!”. Niệm Từ từ từ đi đến bên cạnh Hoàng Dược Sư, ngưng mắt nhìn người yêu đã lâu không được gặp mặt.
“Cuộc sống hai người của thầy trò ta ở đảo Đào Hoa rất hài hòa yên ổn, ngươi có phải bởi vì năm xưa đau lòng vì người nhà qua đời nên mới sinh ra ảo giác là đã yêu ta hay không? Dù sao ta cũng hơn ngươi đến hơn mười tuổi, Dung Nhi cũng chỉ vẻn vẹn nhỏ hơn ngươi có vài tuổi mà thôi!” Hoàng Dược Sư trầm ngâm chốc lát sau đó lên tiếng.
“Không phải như vậy! Cũng bởi nguyên nhân mà sư phụ vừa nói cho nên đối với việc tìm kiếm đối tượng để lập gia đình ta càng thêm cẩn thận gấp đôi, không thể nào qua loa đại khái được. Sư phụ đối với một cô gái cô nhi như Niệm Từ vẫn luôn quan tâm chăm sóc, trong việc học và cuộc sống thì không phải nói rồi. Sau đêm trung thu lúc ta ngã bệnh, người luôn ở bên hết lòng chiếu cố chăm sóc, ta mới có thể rất nhanh mở ra tâm kết mà khỏi bệnh. Ta chỉ quan tâm tới tìm cảm trong lúc hoạn nạn, những điều khác căn bản là ta chưa từng nghĩ qua!” Niệm Từ nói.
“Ngươi đối với vi sư đã có tình sâu như vậy, tại sao ngày đó lại ra đi không lời từ giã? Người nào cho ngươi cái quyền tự trục xuất khỏi đảo Đào Hoa? Là ai cho ngươi can đảm chơi trò mất tích? Đảo Đào Hoa cứ như vậy không ở trong mắt của ngươi, muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao?” Nhớ tới khoảng thời gian hai năm qua không hề có tin tức của nàng, tâm tình hắn luôn nóng nảy bất an, Hoàng Dược Sư không khỏi tức giận nói.
“Thật xin lỗi, sư phụ! Buổi sáng hôm đó sau khi người nổi giận cũng không có để ý tới ta, cứ ở trước mộ của sư nương hai ngày hai đêm không ăn không uống, như vậy làm sao ta có thể chịu đựng nổi? Ta biết không nên có tình cảm này đối với sư phụ, nhưng chuyện tình cảm làm sao ta có thể khống chế đây? Ta thấy người tự trừng phạt mình ta đau lòng muốn chết, một lòng chỉ suy nghĩ đến việc làm sao có thể sửa chữa lại sai lầm. Suy đi nghĩ lại thì thấy chỉ có ta rời đi, sư phụ mới có thể khôi phục lại bình tĩnh như lúc trước, quên đi mọi chuyện của đêm đó, tiếp tục yêu thương sư mẫu, cho nên ta mới rời đi. Không phải ta làm sai rồi chứ?” Niệm Từ giải thích, hai tay không tự chủ được giống như trước kia ôm lấy cánh tay của Hoàng Dược Sư.
“Ngươi nói đi? Cùng ngày hôm đó ra rời khỏi đảo tìm ngươi, không biết tung tích của ngươi, ta tới Ngưu Gia thông đợi hơn mười ngày, vẫn không thấy thân ảnh của ngươi. Nhớ tới lời ngươi nói rất thích cuộc sống ở Lĩnh Nam, ta liền rời đi về phương nam, ở Lĩnh Nam tìm gần hai năm, nếu không phải là do Dung nhi sinh con thì ta sẽ không có ở Tương Dương tìm thấy Lão Ngoan Đồng. Hừ! Lão Ngoan Đồng đáng chết dám biết tin mà không báo, ở Tương Dương chơi trò chơi thần bí, đùa bỡn Tĩnh Nhi và Dung nhi suốt hơn hai năm. Nếu không phải là do Dung nhi thỉnh cầu, ta vẫn còn không biết là lại được làm cha. Xem ra mười lăm năm giam cầm hắn, hắn vẫn chưa nhớ kỹ!”
“Không phải vậy, sư phụ! Đại ca khi vừa biết ta mang thai liền muốn đi tới đảo Đào Hoa tìm người, ta không muốn sư phụ vì hài tử mà vội vã tiếp nhận ta, làm trái với tình cảm đối với sư nương, cho nên ta đã ngăn cản không cho hắn đi! Việc dịch dung đi tới Tương Dương để đưa quân khoản là chủ ý của ta, ta không muốn bại lộ thân phận nên mới buộc hắn thề phải giấu thân phận, xin sư phụ đừng giận lây sang đại ca!” Niệm Từ vội vàng giải thích.
“Thời điểm ở đảo Đào Hoa, tình cảm của huynh muội hai người cũng không phải tệ. Ta nên sớm nghĩ tới điều này, sớm thăm dò tin tức của Lão Ngoan Đồng, như vậy sẽ không mất tới 2 năm thời gian.” Hoàng Lão Tà nhìn Niệm Từ thật sâu rồi nói.
“Nói thật nếu như không phải sau khi rời đảo rất nhanh gặp được Đại ca, có thể ta bây giờ vẫn còn buồn khổ lang thang ở nơi nào đó. Lúc ấy để lại phong thư cho sư phụ, nội tâm ta vẫn rất bàng hoàng, căn bản cũng không biết bước kế tiếp nên làm như thế nào. Trong lúc vô tình gặp được đại ca, ta liền giống như tìm được người tâm phúc, mặc dù hành vi làm việc của hắn giống như một đứa trẻ, mọi chuyện đều phải do ta sắp xếp, nhưng bất luận là ta có làm cái gì hắn đều ủng hộ tín nhiệm ta, giống như khi ta quyết định kiêu ngạo đi trộm tiền tài của đám quan tham, khi ta có thai quyết định một mình nuôi con, đại ca đều không có một câu oán hận, không quan tâm tới cái nhìn của thế tục, luôn tích cực hưởng ứng việc của ta làm. Thậm chí khi ta thử dò xét hắn về việc ta âm thầm giúp sư phụ trộm Cửu Âm Chân Kinh, hắn cũng rất độ lượng tha thứ cho ta. Đời này ta có 3 việc không oán không hối: Yêu sư phụ, cùng đại ca kết bái và sinh hạ nhi tử.” Nàng chậm rãi nói.
“Nói tới nhi tử, tên tiểu tử kia tên gì? Sinh lúc nào? Ngươi sinh nở thuận lợi sao?” Vừa hỏi Hoàng Dược Sư vừa bắt lấy cổ tay Niệm Từ, tĩnh tâm xem mạch cho nàng.
“Tiểu tử này giờ hợi buổi tối ngày mười tám tháng chạp sinh ra, quá trình sinh hết sức thuận lợi, trước đó ta đã sớm mời bà mụ cùng với đại phu tới giúp, lại tìm 5, 6 người phụ nữ có kinh nghiệm tới giúp đỡ trông chừng, hài tử trước giờ luôn khỏe mạnh chưa từng mắc bệnh gì. Nhũ danh của hắn là Tiểu Mã Câu, đại danh ta đặt cho hắn là Hoàng Gia Madrid (Hoàng Gia Mã Đức Lý).” Cẩn thận quan sát biểu tình của Hoàng Dược Sư, Niệm Từ đem tên của nhi tử rốt cục nói ra.
“Thân thể của ngươi hồi phục không tệ, không có vấn đề gì bất thường. Nhưng hài tử còn chưa có dứt sữa phải không? Mặc dù từ mạch tượng của ngươi cho thấy sữa của ngươi dư thừa, nhưng hài tử lệ thuộc vào quá mức không đủ để thõa mãn nhu cầu trổ mã, cần phải kịp thời cho hắn ăn thêm thức ăn để bù lại nhu cầu!” hắn trầm ngâm một hồi lâu rồi nói.
“Đúng nha, lão đại phu vẫn luôn chẩn mạch cho ta và nhi tử cũng nói như vậy, nhưng mà hài tử còn nhỏ lại không muốn ăn cơm nên ta cũng không cưỡng bách nó!”
“Hừ! Lòng dạ đàn bà, mẹ nuông chiều thì con hư!” Hắn nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Niệm Từ, nhất thời nàng cảm thấy nhiệt độ bên trong phòng hạ xuống mười độ.
“Ngươi cũng coi như là tài nữ ta đã dạy nên! Tại sao lại lấy cho hài tử cái tên không suôn sẻ như vậy? Trung Hoa chúng ta lịch sử lâu dài, ngươi lấy cái tên Hoàng Gia Madrid này ở đâu? Hay là ngươi ở chỗ này một thời gian thì đem tổ tiên cũng quên đi rồi, noi theo thát tử Mông Cổ đặt tên cho con?” hắn rốt cục cũng nói tới trọng điểm rồi.
“Dĩ nhiên là không phải rồi. Ta không có theo chân người Mông Cổ nha, cái tên này có hàm nghĩa rất sâu, người không có hiểu rồi!” Niệm Từ lên tiếng phản bác.
“Ồ!? Hoàng Dược Sư ta đọc đủ thứ kinh thư trên thiên hạ, cư nhiên không thể hiểu được hàm nghĩa của cái tên mà đại sư tỷ của đảo Đào Hoa đặt cho hài tử Hoàng gia sao? Thật là chuyện cười!!!” Hắn tức giận mỉm cười.
“Không phải nha, ta không phải là có ý này! Chỉ là cái tên này rất có ý nghĩa đối với nửa cuộc đời trước của ta mà thôi!” Nàng nản lòng cúi đầu, không biết nên giải thích như thế nào về những chuyện trước đây của mình.
Nhìn dáng vẻ buồn bã động lòng người của người con gái trong tim mình, Hoàng Dược Sư không khỏi cảm thấy lòng mềm xuống. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Niệm Từ, ngữ điệu thay đổi trở nên ôn nhu:
“Mười lăm năm qua ta vẫn sống trong cảm giác áy náy với A Hành, nên sau khi chuyện đó xảy ra ngươi cũng nên cho ta một khoảng thời gian để đấu tranh tư tưởng một chút, không nên tàn nhẫn vừa nói đã bỏ đi. Nếu không phải là ngươi có lưu thư lại, ta sẽ cho rằng ngươi căn bản là không quan tâm, chẳng qua là do nhất thời ham vui mà thôi. Đêm đó ta không có uống rượu cũng không bị dược lực tác động, nếu không phải đã sớm động tâm với ngươi, làm sao ta có thể không cầm giữ được bản thân đây? Ngươi nha, tại sao lại không giống một cô gái bình thường đi đòi chết đòi sống yêu cầu ta phụ trách chứ? Ta thật hận mình đã dạy ngươi tốt quá, coi rẻ thói đời phàm tục quá mức rồi!” Nữ nhân chính là như vậy, vừa nghe người yêu nói vài lời thân thiết thì bản thân liền hóa thành một vũng nước nhỏ, liền trở nên mềm yếu rồi.
“Sư phụ, thật xin lỗi! Ta vẫn cho rằng mình đã vì người mà suy nghĩ, kết quả lại là liên lụy tới người!” Niệm Từ dựa thật sát vào trong ngực của hắn, không bao giờ nguyện ý muốn rời đi nữa.
“Ta đã già rồi, cũng không thể giống như những người trẻ tuổi một lần nữa trải qua giày vò đau khổ nữa. Nếu như ngươi không sợ áp lực thế tục muốn cùng ta ở chung một chỗ, chúng ta bây giờ liền mang theo hài tử trở về đảo Đào Hoa, ngươi xem thấy như thế nào?”
“Toàn bộ nghe theo lời sư phụ!” Nàng ôn nhu trả lời.
“Trước khi trở về thì phải nên đem tên của nhi tử sửa đổi rồi. Nghe tên của ngươi đặt cho hắn ta thực sự rất khó chịu. Dung Nhi, Phù Nhi, kế tiếp là tên gì?” Hắn tự hỏi.
“Tại sao chứ? Chẳng lẽ con trai mà ta cực cực khổ khổ sinh ra mà ngay cả tên ta cũng không có quyền đặt sao? Ta nghe những tên mà người nghĩ ra ta cũng rất khó chịu nha. Hai mẹ con gọi tên cùng lúc thành ra là Phù Dung (hoa sen), ác” Niệm Từ kiêu ngạo lớn lối nói.
“Cô gái tên là Phù Dung thì có gì không tốt? Vương An Thạch của Đường triều từng viết: “Bên mép nước nở vô số phù dung, nhuộm nên một màu sắc tuyệt đẹp, tựa như mỹ nhân say men rượu, mạnh mẽ khiến cho người phải khát khao!” trong hồ ở trước viện của ngươi cũng không phải là có đủ loại phù dung sao?” Hắn suy nghĩ tên hắn đặt có gì là không ổn.
“Cái này không giống nhau nha! Chẳng lẽ tên ta đặt không thể giữ lại sao?” Nàng đáng thương nhìn Hoàng Dược Sư.
“Được rồi! Tên của ngươi thì có thể cất giữ, ta sẽ lấy thêm một cái tên tự nữa cho hài tử! Ta nói trước, nếu như tương lai khi hài tử lớn lên, không thích tên của ngươi, như vậy thì ngươi phải tôn trọng ý kiến của hắn, ngươi thấy thế nào?” Hắn không thể không lùi một bước.
“Tốt, nghe theo lời của người!” Niệm Từ vui mừng đáp ứng, trong lòng thầm nghĩ bây giờ ngày nào nàng cũng sẽ tẩy não cho nhi tử, nhất định phải để cho hắn tiếp nhận cái tên Hoàng Gia Madrid.
“Tên tự không phải là sau khi nam hài được hai mươi tuổi mới có sao? Tiểu Mã Câu không phải còn nhỏ quá sao?” Niệm Từ hỏi.
“Ta không quan tâm tới những quy định cũ kỹ đó, sớm muộn gì cũng có, tại sao lại không thể có sớm đây? Ngươi lấy tên cho nhi tử quá kỳ lạ, nên phải lấy tên tự sớm cho nó! Con trai của Hoàng Dược Sư ta không phải là kẻ đầu đường xó chợ, lại có một vị mẫu thân có phong cách riêng dạy dỗ, nhất định sẽ là một kinh thế kỳ tài! Có rồi, liền gọi là Ngạo Chi! Ngạo mạn tài năng kinh hãi thế tục: Hoàng Ngạo Chi!”
“Hoàng Ngạo Chi? Hoàng Gia Madrid, Hoàng Ngạo Chi. Không tệ, tên có thể đối ứng với nhau! Năm chữ này lại càng rõ nét nổi tiếng nha, tên tự của người rất cuồng phóng, con của chúng ta nhất định là con sẽ giỏi hơn cha, so với người còn tà chủ hơn!”
“Hahaha!” Một đôi ma đầu tình nhân đảo Đào Hoa giống như nhìn thấy được tương lai nhi tử sẽ cuồng phóng không kiềm chế được, không khỏi ngửa mặt lên trời cười to.
Xem tiếp: Chương 50-51