Sống Lại Thành Mục Niệm Từ Chương 32-33
Chương trước: Chương 30-31
Chương 32 - Chuyển tới nhà mới
Sau khi mấy huynh đệ họ Dương thuê người dọn dẹp nhà mới xong, Niệm Từ dẫn mọi người đi tham quan nhà mới. Hai vợ chồng Lý thị giúp việc không tệ, người vừa chân thật lại phúc hậu, sau khi hỏi ý kiến mọi người nàng quyết định tiếp tục thuê bọn họ, quản lý chăm sóc nhà mới. Năm anh em Dương Thị ở tạm ở gian thứ ba trong sân, trừ Dương Dịch vẫn nằm dưỡng bệnh ở trong phòng, bốn người khác dưới sự chỉ huy của Niệm Từ bắt đầu mua sắm sắp xếp dụng cụ đồ dùng trong nhà, bận rộn đến tối mắt tối mũi. Niệm Từ cùng Lão Ngoan Đồng ở tại nội viện, trong sân có một hồ nhỏ và vườn hoa. Niệm Từ ở tại phòng chính, Lão Ngoan Đồng ở tại Đông Sương phòng. Hắn đối với chỗ ở không có yêu cầu gì, chỉ để ý việc ngày sau có thể dễ dàng chơi đùa cùng cháu cưng mà thôi.
“Muội muội, ngươi xem nhà cũng đã dọn rồi, phòng ốc cũng đã sắp đặt xong xuôi, ta nên trở về Chung Nam Sơn xem một chút rồi?”. Lão Ngoan Đồng hỏi nàng.
“Được rồi, mọi chuyện đã sắp xếp ổn thõa rồi, đại ca trở về xem một chút đi! Nhưng trước tiên chớ vội trở về núi Chung Nam, ngươi không nghe nói sao? Người Mông Cổ đang đánh nhau cùng với quân Tống ở Tương Dương! Ta đoán chừng những nhân sĩ trí thức nhất định sẽ đến đó trợ chiến, các sư điệt bảo bối của ngươi chắc cũng sẽ không cam chịu để bị rơi về phía sau đâu. Trước tiên ngươi nên đến Tương Dương xem thử một chút đã!”. Niệm Từ nói.
“Có thật sao? Vậy ta phải nhanh chân đi đến xem có cái gì tốt chơi không?”. Trong khoảng thời gian này hắn đã ráng chịu đựng nhàm chán rồi, vừa nghe tới chuyện thú vị thì liền hăng hái lên.
“Trước tiên chớ vội chơi đùa. Đại ca, lần này đi ngươi phải mang theo chi phiếu đến để ủng hộ tinh thần binh sĩ. Ngân phiếu ta để ở trong phong thư này, ngươi cầm theo đi có được không?”
“Tốt, ngươi muốn làm gì cũng được thôi. Ngươi ở đây cũng phải ngoan ngoãn, cẩn thận chăm sóc tốt cho tiểu bảo bảo của ta đó!”. Hắn cũng nghiêm mặt dặn dò nàng.
“Niệm Từ xin tuân lệnh đại ca. Đại ca, ta hy vọng lần này ngươi có thể dịch dung đi Tương Dương đưa quân khoản, không nên để cho người ta biết tiền là do người nào đưa, tốt nhất nên thần bí một chút. Nếu như ngươi muốn tìm bạn cũ ôn chuyện, thì sau khi đưa tiền rồi hẳn xuất hiện với hình dáng thật của mình. Bất kể như thế nào cũng không được để cho người ta cảm thấy Chu Bá Thông chính là người bí mật đi đưa tiền là được rồi. Đại ca, ngươi có thể làm được không?”. Nàng lên tiếng hỏi.
“Ta biết rồi. Nhưng tại sao phải làm như vậy? Ngươi không muốn để cho người ta sùng bái nghĩa cử của chúng ta sao?”. Hắn tò mò hỏi.
“So với những tướng sĩ đẫm máu hăng hái chiến đấu thì chúng ta là cái gì chứ. Ta một chút cũng không muốn để cho người khác biết chuyện của ta. Đại ca, ngươi nhất định phải đáp ứng ta nha, nếu không ta sẽ không để cho ngươi và tiểu bảo bảo chơi đùa với nhau đâu!”. Niệm Từ uy hiếp nói.
“Được rồi, được rồi, ta đáp ứng ngươi! Thật không thú vị chút nào!”
“Không có nha! Ngươi suy nghĩ một chút đi, sau khi dịch dung thành một nhân vật thần bí đem tiền đưa đi, để cho người ở đó buồn bực suy đoán không ra ngươi là ai. Có thể những người đó là người mà ngươi quen biết nha, mỗi lần đi ngươi đổi một dáng vẻ khác nhau, làm cho người ta không thể nhận ra, thật ra lại chính là một người, có nhiều thú vị lắm nha!”. Niệm Từ dụ dỗ nói.
“Đúng nha, nghe rất hay nha! Muội muội, ngươi giúp ta làm nhiều mặt nạ chút, ta đổi thành rất nhiều bộ dạng khác nhau, đứa trẻ nè, lão đầu nè, thanh niên nè…”. Hắn hưng phấn nói.
“Nếu như ngươi có thể giả bộ giống hệt, ta còn có thể làm cho ngươi bộ dáng một cô nương nữa. Bất quá vóc người cùng với thanh âm phải làm sao bây giờ?”. Niệm Từ cũng hăng hái nói.
“Đây chính là điểm hữu dụng của võ công cao. Ta sẽ dùng súc cốt đại pháp thay đổi vóc người, ngữ điệu nói chuyện có thể dụng nội công tạm thời thay đổi. Mặc dù không thể kéo dài lâu, nhưng như vậy là đã đủ rồi!”. Hắn dương dương đắc ý nói.
“Đại ca, ngươi thật là tài giỏi! Tiểu muội bội phục, bội phục!”. Nàng nhân cơ hội vuốt đuôi ngựa.
Buổi tối hôm đó nàng tổ chức một buổi ăn mừng nhà mới. Bởi vì không có bao nhiêu người, Niệm Từ cũng không để ý chuyện chủ tớ khác biệt, cùng mấy huynh đệ Dương thị, hai vợ chồng Lý thị cùng ngồi một bàn, đặt quán cơm bên ngoài một bàn thức ăn thịnh soạn phong phú, cả nhà ngồi chúng ăn uống vui vẻ.
“Thật xin lỗi mọi người, ta đang mang thai không thể uống rượu được. Ta xin lấy nước thay rượu, cùng đại ca ta kính mọi người một ly để chúc mừng nhà mới!”. Cả đám người rối rít uống cạn rượu trong chén.
“Thứ hai ta muốn cảm tạ các vị đã giúp đỡ trong thời gian qua. Các huynh đệ Dương thị thì không cần nói rồi, trên đường chúng ta luôn giúp đỡ lẫn nhau, đi tới ngày hôm nay. Lý đại thúc và Lý đại thẩm mặc dù quen biết không bao lâu, nhưng lại hết sức hợp ý. Vì duyên phận ngàn dặm quen biết, cạn thêm chén nữa!”. Niệm Từ lại lên tiếng chủ tọa.
“Thứ ba là, đại ca ta có chuyện phải rời khỏi mấy ngày, chúng ta chúc đại ca ta thuận buồm xuôi gió, mã đáo thành công!”. Sau ba ly rượu, không khí thoải mái hơn, quan hệ giữa mọi người lại tiến thêm một bước.
“Không biết Chu công tử muốn đi đâu nha? Mặc dù công tử võ công cao cường, nhưng nếu cần sự giúp đỡ của chúng ta, thì xin cứ nói thẳng chúng ta sẽ hết sức trợ giúp!”. Thân thể Dương Dịch càng lúc càng tốt hơn, cũng ngồi trên bàn dùng trà thay rượu.
“Nhà chúng ta ở Đại Tống có chút chuyện, đại ca trở về để xử lý công việc. Nếu như có cần giúp đỡ, chúng ta nhất định sẽ lên tiếng!”. Lão Ngoan Đồng đối với đề tài này không có hứng thú, chỉ lo vùi đầu vào ăn. Niệm Từ đành phải nói thay.
“Nhị cô nương, ta còn phải cảm ơn cô nương và công tử. Chúng ta đã già cả không có tài nghệ đặc biệt gì, lại không có con cái. Hiện tại binh mã loạn lạc, nếu không phải được cô nương thuê, thì chúng ta ngay cả cơm cũng không có mà ăn rồi!”. Lý lão đầu cảm kích nói.
“Chúng ta là giúp đỡ lẫn nhau mà thôi. Hiện tại ta không làm việc nhà được, phải phiền toái các vị để tâm thêm!”. Nàng khách khí nói.
“Dương Dịch, đại ca ta đi, ta lại có bất tiện. huynh hệ các người có thể giúp đỡ thêm chút việc nhà được không? Nếu quá bận rộn, ta sẽ thuê thêm mấy người giúp việc. Nhưng ta muốn kiếm những người đàng hoàng kín tiếng, nên chắc sẽ chỉ thuê trả công không bao ở!”. Nàng suy nghĩ một chút nói.
“Ta nghĩ để cho Nhị đệ làm đi! Tâm tư của hắn kỹ lưỡng hơn chúng ta, trước kia cũng có quản lý công việc trong nhà!”. Dương Dịch nói.
“Tốt lắm, vậy tạm thời để lão Nhị làm tổng quản đi!”. Niệm Từ cười nói.
“Nhị cô nương có gì phân phó thì cứ nói ta, ta nhất định tuân theo!”. Dương Nhị nói.
“Ngày mai trước treo tấm hoành phi lên. Viết chữ Chu Trạch đơn giản là được rồi!”
Ngày hôm sau Lão Ngoan Đồng dọn dẹp thỏa đáng rời đi, Niệm Từ đem năm vạn lượng ngân phiếu cùng bao thư nhỏ đưa cho hắn. Dặn dò:
“Đại ca trên đường phải chú ý an toàn, chớ vui chơi mà quên đại sự. Tiền cùng với thư thì tốt nhất là giao cho người chúng ta quen biết, thí dụ như sư phụ ta, Hoàng Dung, Quách Tĩnh, sư điệt của ngươi, hay là Hồng Thất Công cũng được. Nếu như những người này đều không có ở đó, thì giao cho tướng quân lớn nhất ở đó! Theo như lời ta nói thứ tự giao cho, không cần làm loạn!”
“Làm sao ngươi biết được có ai ở đó nha? Nếu như những người ngươi nói đều không có ở đó thì sao, nếu tên Hoàng Thượng thúi ở đó thì sao bây giờ?”. Lão Ngoan Đồng cố ý hỏi.
“Ngươi quên ta cùng sư phụ đã học qua bói quẻ tinh tượng sao, mặc dù ta học nghệ không tinh, nhưng cũng có thể bói được nha!”. Nàng thuận miệng nói.
“Ta không tin. Vạn nhất ngươi đoán sai khi ta trở lại ta sẽ phạt ngươi!”
“Không thành vấn đề, đừng quên về sớm nha! Cháu của ngươi có thể sẽ chào đời trong tháng chạp, ngươi cũng không nên về trễ nha!”
“Sẽ không.”
“Còn có đại ca phải vận dụng nhãn lực nhìn người của mình nha, ở trên đường nếu như nhìn thấy ai tài năng hữu dụng thì mang về đây. Bước kế tiếp chúng ta muốn phát triển một chút sự nghiệp, mặc dù còn chưa nghĩ ra, nhưng cần có người có thể tin được mới làm được. Làm phiền đại ca chú ý một chút! Niệm Từ đột nhiên nghĩ đến Lão Ngoan Đồng tuy ngây thơ hồn nhiên, nhưng lại có trực giác kinh người. Người xấu hay tốt hắn chỉ cần nhìn một lần là biết, từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ cùng với người tâm thuật bất chánh lui tới với nhau là có thể thấy được.
Sau khi Lão Ngoan Đồng đi rồi, Niệm Từ dồn hết tâm tư nuôi dưỡng tiểu bảo bảo của nàng. Nhờ Lý thẩm nấu những món ăn bổ thai, lại định kỳ mời đại phu tốt nhất tới chẩn mạch, cũng bắt đầu vội vàng cùng Lý thẩm may y phục cho hài tử. Dương Nhị lại rất nghiêm túc làm một quản gia, không tới mấy ngày đã theo ý Niệm Từ tìm về mấy người giúp việc. Một người gác cổng, người làm vườn, làm việc vặt cộng thêm đầu bếp mới, thêm mấy người phụ nữ dọn dẹp giặt dũ nữa. Dương Nhị có ý mua hai nha hoàn về phục vụ Niệm Từ, nhưng bị nàng bác bỏ. Bản thân mình đối với cuộc sống cổ đại còn chưa hiểu rất rõ, muốn tìm người có kinh nghiệm tới giúp một tay, chứ không có kiên nhẫn và sức lực để đi dạy dỗ một tiểu nha đầu. Nhìn Lý thẩm chững chạc thỏa đáng, Niệm Từ muốn để cho nàng từ phòng bếp chuyển về bên cạnh mình, gần bên chăm sóc mình, cũng tìm một phụ nhân trẻ tuổi sau này có thể chăm sóc cho hài tử của mình.
Kể từ khi biết đại ca muốn rời khỏi, Niệm Từ liền suy nghĩ xem làm thế nào để có thể bảo vệ mình an toàn, nàng nghĩ tới bày trận giống như ở đảo Đào Hoa vậy. Liên tiếp mấy ngày nàng ngồi xe ngựa đi ra ngoài thành gặp nông dân chuyên trồng hoa, chọn mua các loại hoa mà mình muốn. Trải qua chọn lựa, Niệm Từ mua mấy trăm chậu hoa lài. Nông dân địa phương trồng loại hoa lài này cộng thêm chậu hoa thì có thể cao hơn 1 thước, lá xanh um tươi tốt phía trên còn có mấy chục đóa hoa trắng nõn, mùi thơm thanh khiết trang nhã, hoa nở dài từ đầu mùa hè tới cuối mùa thu mới hết. Hoa lài là loại hoa mẹ nàng thích nhất, tên của nàng Lợi Lợi chính là từ đây mà ra. Ở quê hương trồng loại hoa mà mẹ nàng thích nhất, vô hình Niệm Từ cảm thấy khoảng cách giữa mình và người nhà gần hơn rất nhiều.
Bồn hoa mua về, Niệm Từ thu xếp mọi người dời tới hậu viện của mình, phân phó anh em Dương thị đặt ở những vị trí mà nàng đã theo như trận pháp mà sư phụ dạy vẽ ra. Đặt xong thì một trận Thái Ất Cửu Cung hoàn mỹ đã hiện ra trước mặt, vì tiểu viện của mình quá nhỏ, nên nàng không thể giống như ở đảo Đào Hoa trồng cây tạo thành bát trận đồ của Gia Cát Khổng Minh, cũng không cách nào làm giống như ở Quy Vân Sơn Trang tạo nên trận Phục Hy sau mười bốn quẻ phương vị, nàng liền nhập gia tùy tục thiết kế trận địa này. Ban ngày bởi vì có người lui tới thăm hỏi, nàng sẽ đem trận tắt đi, buổi tối mới mở ra để bảo vệ mình. Ngay cả người có tâm cố gắng nhớ lại đường đi cũng không ngại, nàng chỉ cần động đậy một hòn đá nhỏ, thì lối đi vào hậu viện cũng sẽ lại thay đổi, có nhớ cũng không có ích gì. Trận này không có gì nguy hiểm nhiều, chẳng qua là để cho kẻ xông vào ở đâu thì lại trở về nơi đó thôi.
“Nhị cô nương, đây là người đang bày một trận pháp phải không?”. Dương Dịch nghe được tiếng ồn ào, nên đi tới xem Niệm Từ làm việc.
“Đúng nha, ta quá ngu si nên không học được tới một thành tuyệt học của sư phụ. Cũng chỉ có thể bày ra một tiểu trận như vậy, tất cả là ta học được khi ở bên cạnh sư phụ mà thôi!”. Niệm Từ thuận miệng nói.
“Có phải rất khó xông vào hay không?”. Hắn lại hỏi tiếp.
“Có một chút quy luật, đây không phải là một trận pháp quá phức tạp đâu. Ban ngày ta sẽ tắt đi, ban đêm mới mở ra. Dù sao nơi này sau khi người Mông Cổ đến cũng không có an toàn, ta là một cô gái hành động bất tiện nên phải có một chút thủ đoạn để bảo vệ ình cùng với hài tử thôi!”. Nàng không muốn tiếp tục nhiều lời.
“Từ trận pháp kỳ diệu này có thể thấy được sư phụ của Nhị cô nương hẳn là một thế ngoại cao nhân, không phải một phàm phu tục tử bình thường!”. Hắn tiếp lời nói.
Chương 33 - Leo lên cây đại thụ
Niệm Từ đã mang thai được sáu tháng rồi, tuy nói là lúc trước nàng không biết nàng mình mang thai, cuộc sống rất là kích thích, cường độ làm việc rất lớn, nhưng lúc sau này nàng cùng Lão Ngoan Đồng tâm tình rất thoải mái, lại được thưởng thức thức ăn ngon đầy đủ dinh dưỡng, nên cũng không có ảnh hưởng gì tới thai nhi ở trong bụng nàng. Hiện tại cuộc sống đã ổn định rồi, bảo bảo của nàng lớn lên rất nhanh, bụng đã mau chóng to lên vượt mặt rồi. Trước đó nàng không biết mình mang thai nên buổi tối nàng vẫn kiên trì luyện nội công, cho đến khi nàng phát hiện mình có thai, thì sau khi nói chuyện với Lão Ngoan Đồng nhận thấy việc luyện nội công này đối với thai nhi cũng có điểm ích lợi, có thể truyền nội lực cho hài tử, cho nên hắn vẫn bắt buộc nàng tiếp tục luyện tập.
Theo hài tử lớn lên, Niệm Từ đã có thể cảm thấy thai máy rồi, một khắc kia khiến cho người làm mẫu thân như nàng kích động đến cỡ nào, nhưng đáng tiếc là nàng không có thể cùng ai chia sẻ khoảng khắc vui mừng này. Nhưng cho dù phụ thân của hài tử ở đây, nàng cũng không có cách nào tưởng tượng được hắn giống như ba ba nằm ở trên bụng mẹ lắng nghe động tĩnh của hài tử. Nghĩ đến Hoàng Dược Sư luôn lạnh lùng lại làm ra hành động ngây thơ như vậy thì nàng không ngừng cảm thấy một trận buồn nôn.
Nhớ lại những kiến thức dưỡng thai thông thường, Niệm Từ mỗi ngày sáng tối luôn vuốt nhẹ bụng, cùng tiểu bảo bối ở trong bụng trò chuyện với nhau. Đặt tay ở trên bụng nhẹ nhàng vuốt ve, thì chốc lát ở bên trong sẽ có phản ứng ngay. Thời gian này nàng cùng tiểu bảo bảo rất hưởng thụ cái loại vui sướng này, dần dần hài tử hoạt động ngày càng nhiều, Niệm Từ ngồi ở trên giường luyện nội công cũng cảm thấy thai nhi ở trong bụng nàng tuần hoàn, hài tử cũng bận rộn theo, giống như là đang cùng với người khác chơi trốn tìm vậy.
Mỗi ngày Niệm Từ đều cùng Lý Thẩm đi dạo tản bộ trong vườn hoa, đi đến bên hồ nhỏ nhìn ngắm cá vàng, sau đó hướng dẫn cho người làm vườn làm sao có thể kéo dài chu kỳ nở hoa của hoa lài. Huynh đệ Dương thị cũng làm tròn trách nhiệm của mình, quản lý trong nội bộ, khảo sát hoàn cảnh đầu tư ở bên ngoài, dò xét vị trí của các bất động sản chung quanh, Niệm Từ chỉ đơn giản ở bên ngoài điều hành chỉ huy, cuộc sống cũng có chút tư vị thoải mái.
Một ngày nọ huynh đệ Dương Thị tới hồi báo nói Mông Cổ đã phái trưởng quan cao nhất đến, thì ra đó là Thiên Phu Trường, là một thủ hạ của Thiết Mộc Chân. Bởi vì vị trí địa lý của Tế Nam rất quan trọng, phần lớn quân nhu và lương thảo đều phải đi qua đây cho nên hắn mới phái tâm phúc tới đây quản lý điều hành và quản lý bố trí quân sự. Nhìn những người nhà hắn mang tới, thì có thể đoán hắn sẽ ở chỗ này khá lâu. Niệm Từ suy nghĩ một chút rồi phân phó chuẩn bị đi bái phỏng trưởng quan cao nhất này.
Qua mấy ngày án chừng họ đã thu xếp xong, Niệm Từ mang theo Dương Nhị và Dương Tam chuẩn bị lễ vật đi tới biệt thự của hắn. Sau khi Dương Tam ở trong bóng tối kín đáo đưa cho binh lính trước cửa một ít bạc vụn thì bái thiếp được thuận lợi đưa vào, không lâu sau có người tới mời họ vào.
“Nhị cô nương, ta cùng ngươi vào đó thôi! Ta biết tiếng Mông Cổ, có thể phiên dịch cho cô nương!”. Dương Nhị đỡ nàng xuống xe ngựa nói.
“Đúng nha, ta làm sao lại quên mất chuyện bất đồng ngôn ngữ chứ, may nhờ có ngươi nhắc ta!”. Niệm Từ bừng tỉnh hiểu ra.
Rất nhanh đi tới đại sảnh, chỉ thấy một vị đại hán Mông Cổ vóc người khôi ngô, bộ mặt có râu quai nón đang ngồi đó. Hắn nhìn thấy Niệm Từ đang mang thai đi vào thì có mấy phần kinh ngạc, không biết được ý định của nàng.
“Tiểu nữ Hoàng Chu thị xin ra mắt đại tướng quân!”. Niệm Từ thi lễ nói. Cái gì là thiếp thân, tiện thiếp hai từ này có đánh chết nàng cũng sẽ không nói ra miệng. Phía sau Dương Nhị cũng thi lễ với hắn, sau đó mở miệng phiên dịch cho nàng. Đại hán đó không khỏi ngạc nhiên nhìn Dương Nhị.
“Đây chính là thủ hạ của ta, cùng phu quân của tiểu nữ tử từng đi tới đại mạc buôn bán, nên biết nói được tiếng Mông Cổ!”. Niệm Từ chỉ vào Dương Nhị giải thích nói, sau đó nghe thấy hắn kỷ oa kỷ oa nói một hồi, có thể là đang tự giới thiệu bản thân mình.
Đại hán kia hài lòng gật đầu một cái, nói vài câu sau đó chỉ vào cái ghế mời họ ngồi xuống. Niệm Từ ngồi xuống, Dương Nhị đứng ở sau lưng nàng, phiên dịch lời đối thoại của hai người. thì ra hắn tên gọi là Đại Tề Cát, đang trên đường trở lại sau khi Tây chinh, mang theo người nhà đi tới Tế Nam. Niệm Từ bịa đặt đại một đoạn thân thế đáng thương. Nói mình cùng phu quân là dân chúng bình thường ở Tống Quốc, đến kinh đô Kim Quốc buôn bán, trong lúc chiến loạn cả nhà chuẩn bị chạy nạn thì đã bị thất lạc cùng với phu quân không tìm ra được. Sau đó, trên đường cùng người nhà đi tới Tế Nam định cư thì nàng mới phát hiện mình mang thai, nàng muốn tới đây bái phỏng hắn hi vọng hắn vì mình là cô nhi quả mẫu xin hắn giúp đỡ cho nàng một con đường sống, nàng vừa nói vừa đưa lên một món lễ vật dày cộp nặng nề. Đại Tề Cát thấy Hoàng Chu thị trước mắt bộ dạng bình thường, nói năng cẩn thận, lại đưa ra lễ vật xa xỉ mang dáng vẻ một thương gia, người nhà của nàng tướng mạo xấu xí cũng cẩn thận hầu hạ, nên cũng tin nàng tám chín phần, nhưng hắn không biết cả hai người đều đang dịch dung. Hắn nhận lấy lễ vật, cũng nói nếu nàng rảnh rỗi thì tới bên trong kia trò chuyện cùng phu nhân một chút, một cô gái đại mạc mới tới nội địa này rất xa lạ, hy vọng sẽ có được vào người bạn để chuyện trò. Niệm Từ khách sáo trò chuyện một lúc rồi mới cáo từ rời đi.
“Nhị cô nương, ngươi tại sao lại tốn tiền cùng người Mông Cổ tạo dựng tình cảm, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, còn phải đi xem sắc mặt bọn chúng sao?”. Ngồi trong xe trở về, Dương Nhị nhịn không được hỏi.
“Nhị tổng quản, huynh đệ các ngươi từ xưa tới nay chưa từng cầu xin người khác, chưa từng lợi dụng giao tình với người khác sao?”. Niệm Từ cười hỏi, thời gian càng dài nàng càng hiểu rõ được năm người này.
“Ừ, ừ… thì cũng có nha!”. Hắn không biết phải nói như thế nào.
“Ngươi đừng để ý lời nói của ta. Bất kể trước kia như thế nào, chúng ta bây giờ là đang ở dưới sự thống trị của người Mông Cổ. Cùng với Đại Tề Cát tạo tình cảm tốt, về sau chúng ta ở Tế Nam này có làm gì cũng dễ hơn, sẽ không phải chịu cảnh cây to đón gió. Bước kế tiếp ta tính toán lợi dụng những cửa hàng trong tay bắt đầu buôn bán, có mối quan hệ này thì những ác bá ở đây cũng không dám xem nhẹ chúng ta, công việc buôn bán sẽ tốt hơn nhiều!”. Nàng giải thích.
“Người không sợ hắn lòng tham không đáy, thấy chúng ta người ít thế cô, bức hiếp chúng ta sao?”. Hắn tiếp tục hỏi.
“Xem xem khuôn mặt cùng thân thể của ta sẽ không có khiến cho người ta có ý đồ bất chính nha, hơn nữa lúc nãy không phải hắn nói muốn ta lui tới cùng phu nhân của hắn nhiều hơn một chút sao? Ta cùng muốn cùng nương tử của hắn giao lưu nhiều một chút, vạn nhất có chuyện gì bất trắc, còn có thể có người thổi gió bên gối. Bất kể ra sao người Mông Cổ trời sanh tính tình lỗ mãng, cứ liên tục đốt giết cướp bóc khiến cho dân chúng khổ không thể tả. Chúng ta có thể leo lên cây đại thụ này, ngày sau sẽ bớt được rất nhiều phiền toái.”
Sau khi trở về Niệm Từ lại tiếp tục giải thích cho những huynh đệ Dương thị khác. Nghe xong lời nàng kể, Dương Dịch nói:
“Nhị cô nương đối đãi cư xử khác xa với người khác, ánh mắt nhìn rất xa, cũng không xem tiền tài quá nặng. Thật không biết cô nương được tôi luyện trong hoàn cảnh nào?”
“Các ngươi cũng giống như vậy nha, khí độ phi phàm có chút cảm giác giống như hạc đứng ở trong bầy gà. Chưa bao giờ chân chính khom lưng cúi đầu với người khác!”. Nếu là muốn thử dò xét, thì nàng cũng muốn dò xét tới cùng.
“Không có nha, chẳng qua là gia cảnh ngày xưa rất tốt thôi, hảo hán không đề cập tới những chuyện đã qua!”. Dương Dịch khoát tay nói.
“Ta cũng như vậy, thân tại giang hồ thân bất do kỷ thôi! Vì ta cùng đại ca còn có hài tử chưa có ra đời, tiêu tiền để làm được chuyện cần làm chính là cách dễ nhất, để đổi lấy cuộc sống an nhàn ổn định thì cẩn phải cúi đầu trước người ta mà thôi. Tiêu tiền hết rồi thì còn có thể kiếm lại được, nhưng nếu như vì tiết kiệm mà chọc phải phiền toái thì sẽ không thể bù lại được. Chúng ta mới đến đây, thân phận của năm huynh đệ các người còn không rõ ràng, ở trong đất của người Mông Cổ làm ăn không thể không phòng bị người khác nghi ngờ được. Trước cùng Đại Tề Cát làm thân, sau đó một khi Tế Nam phủ gặp chuyện gì cũng sẽ không có người nào hoài nghi thân phận của chúng ta.”. Bây giờ Tống đã mạt, triều Nguyên đang sơ khởi nhưng chế độ hộ tịch vẫn chưa bỏ, nếu không nàng thật muốn tiêu ít tiền cho tất cả mọi người có một thân phận hợp pháp rồi.
Niệm Từ không cho là người đầu não nắm quyền đi tặng lễ nói vài lời hình thức có gì không đúng, nàng còn cho là chỉ kết sơ giao là không đủ, ngày hôm sau nàng nghĩ kỹ muốn đi ngõ sau nhắm vào phu nhân của Đại Tề Cát. Bên trong triều đình có người thì dễ làm việc, ở xã hội hiện đại nàng nhìn mãi đã thấy quen, nhưng đối với các nhân vật trong giang hồ như huynh đệ Dương Dịch thì có thể nói như vậy là tổn thương tôn nghiêm nha!
Xem tiếp: Chương 34-35