Sống Lại Thành Mục Niệm Từ Chương 30-31
Chương trước: Chương 28-29
Chương 30 - Trên đường nhặt được của rơi
Ngày thứ hai hai người đóng xe đi qua sông. Xe ngựa từ từ đi dọc theo bờ sông không có bóng người, Niệm Từ thì trước sau như một nằm ở trong xe ăn đồ ăn vặt.
“Muội muội, ở phía xa trong rừng cây giống như là có người đang gặp phiền toái, có muốn đi xem một chút hay không?”. Lão Ngoan Đồng là cao thủ nên dễ dàng phát hiện ra rắc rối, cũng nhao nhao muốn tới xem, mấy ngày này cuộc sống quá nhàn rỗi nên hắn có chút nhàm chán.
“Được thôi! Nếu ngươi thích thì chúng ta đi xem một chút đi!”. Chỉ cần không phải là chuyện quan trọng gì, Niệm Từ theo thói quen nghe theo lời đại ca.
Gia tăng tốc độ đi tới bên rừng cây nhỏ, thì nhìn thấy năm nam tử nhân sĩ giang hồ nằm ngổn ngang trên mặt đất. Trên người có nhiều vết thương, hơn nữa trong đó có hai người nhìn qua không hề giống nhân sĩ của Trung Nguyên.
“Các người thế nào rồi? Có cần giúp một tay hay không?”. Lão Ngoan Đồng rất nhiệt tình, phi thân tiến tới hỏi.
Một người thương thế không nặng cẩn thận đứng lên, ngăn ở trước mặt của những người khác, nhìn từ trên xuống dưới người mới tới.
“Cảm ơn! Huynh đệ chúng tôi gặp phải giặc cướp, nên bị thương nhẹ!”. Rõ ràng là đang nói dối.
“Muội muội, bọn họ không nói thật, chúng ta đi thôi!”. Thõa mãn lòng hiếu kỳ, Lão Ngoan Đồng tính toán rời đi.
“Vị huynh đệ này, bởi vì tình thế vội vã, chúng ta không thể nói ra sự thật. Bất quá có thể giúp đỡ chúng ta một chút hay không? Cho huynh đệ chúng ta quá giang xe rời khỏi nơi này!”. Nam tử hiển nhiên là thủ lĩnh vẫn đang nằm trên mặt đất, thấp giọng nói.
Lão Ngoan Đồng không trả lời, phi thân lên xe đẩy màn cửa ra, Niệm Từ ở bên trong thò đầu ra, khẽ cau mày quan sát mọi người một chút, lại nhìn về phía đại ca.
“Gặp chuyện bất bình thì nên rút đao tương trợ. Giúp đỡ người ta là gốc rễ của sự vui vẻ nha!”. Lão Ngoan Đồng vuốt tóc nói.
“Huynh muội chúng ta muốn lên thuyền sang sông. Nếu như thuận đường, thì có thể cho các người quá giang xe. Nếu không thì ta cũng không thể giúp được!”. Niệm Từ thật sự nghĩ là thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện đi!
Năm người trao đổi ánh mắt với nhau, tên thủ lĩnh đang nằm nói: “Thật là đúng dịp, chúng tôi cũng đang muốn qua sông. Đa tạ vị phu nhân này giúp đỡ!”
“Huynh muội chúng ta không muốn thêm nhiều phiền toái, các người không phải là bị võ lâm chính phái đuổi giết đi?”
“Không phải vậy đâu, xin hai vị yên tâm!”
“Vậy thì tốt, các người lên xe đi, đã muộn rồi!”. Niệm Từ rất không tình nguyện nói.
Năm người lảo đảo lên xe, có thể thấy được người cùng Niệm Từ nói chuyện thương thế nặng nhất, bốn người khác chỉ bị ngoại thương trên da thịt thôi. Lão Ngoan Đồng nhiệt tình dọn dẹp đồ đạc trong xe, đem mấy người đó dìu vào xe. Niệm Từ ngồi ở trước xe, khống chế xe ngựa. Đi tới bến thuyền, Niệm Từ thả mành xe xuống, cùng người chủ thuyền thương lượng xong thì cho xe ngựa lên thuyền hướng bờ bên kia mà đi.
Tới bờ bên kia, Lão Ngoan Đồng lại điều khiển xe, Niệm Từ đi vào trong xe chật chội, ngó xem thương thế của họ.
“Bốn người bị thương không nặng, chẳng qua là bị thương ngoài da, thoa thuốc băng bó lại là được rồi! Còn thương thế của ngươi thì hơi phiền toái!”. Nàng hướng về phía tên thủ lĩnh nói.
“Ngươi bị ngoại thương trong người lại mang độc, thứ cho ta y học không tinh, về phần là độc gì, ta không biết!”. Độc dược có quá nhiều loại, Niệm Từ còn chưa có học hết.
“Muội muội, ngươi không phải là có mang theo thuốc của sư phụ ngươi sao, cho hắn một viên hóa giải một chút độc tính có được không?”. Bên ngoài xe Lão Ngoan Đồng lên tiếng nói.
Mọi người nghe xong, gương mặt tràn đầy mong đợi nhìn nàng. Niệm Từ cắn răng, âm thầm mắng đại ca của mình, từ trong ngực móc ra vật duy nhất Hoàng Dược Sư để lại ình – Một chai Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn. Đây là khi nàng vừa lên đảo thì sư phụ đã cho nàng, vẫn để ở trong ngực, chưa từng dùng cũng chưa từng rời xa.
“Nhiều hơn đối với ngươi cũng vô ích, ngươi ăn trước hai viên hóa giải độc tính đi, đợi khi tìm được đại phu thì nói sau!”. Nàng lấy ra hai viên đưa ra cho hắn. Thấy vật như gặp người, nếu đại ca còn làm lớn hơn nữa, mình chỉ có thể cầm cái bình vô dụng để tưởng nhớ đến Hoàng Dược Sư thôi.
“Cảm ơn vị phu nhân này. Còn không biết đại danh của phu nhân cùng vị huynh đài này?”. Đem thuốc ăn vào, người kia lên tiếng nói.
“Huynh muội chúng ta họ Chu, đại ca gọi là Chu Đại, các ngươi gọi ta là Nhị cô nương là được rồi. Ta cùng chồng đã thất lạc, không biết năm nào mới gặp lại, thì còn gọi phu nhân cái gì. Không biết các vị xưng hô như thế nào?”. Trong lòng còn chưa nghĩ ra thân thế giả, nên Niệm Từ nói đại.
“Mấy huynh đệ chúng ta đều họ Dương, ta tên Dương Dịch, đây là Dương Nhị, Dương Tam, Dương Tứ, cùng Dương Ngũ.”. Người đó vội vàng giới thiệu.
“Hạnh ngộ, hạnh ngộ!”. Niệm Từ bên ngoài cười nhưng trong lòng không hề cười chút nào. Trong lòng đều biết cả hai đều không nói thật, đều chỉ dùng tên giả mà thôi.
Trò chuyện một lúc thì xe ngựa đã tiến vào một thành trấn nhỏ, trải qua hỏi thăm thì xe ngựa trực tiếp hướng về phía y quán. Bốn người thương thế nhẹ, chỉ cần băng bó tốt là được rồi. Phiền toái là không ai biết được độc của Dương Dịch trúng là gì. Nhận thấy Niệm Từ đang mang thai, mấy người khác lại bị thương, sau khi thương lượng thì bọn họ quyết định đi tìm khách sạn ở trước rồi nói.
“Muội muội, sư phụ ngươi được ngươi khen ngợi là tài năng trên trời có dưới đất không có, làm sao ngươi lại không biết giải độc vậy?”. Ngồi ở trong phòng khách, Lão Ngoan Đồng không chút khách khí hỏi.
“Sư phụ ta rất lợi hại, nhưng ngươi cũng phải xem thử ta đã học nghệ được bao lâu chứ? Học nhiều thứ như vậy, làm sao có thể đem toàn bộ tâm tư vào việc học giải độc nha!”. Niệm Từ liếc Lão Ngoan Đồng một cái nói.
“Không biết Nhị cô nương học nghệ ở nơi nào vậy?”. Độc tính tạm thời bị Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn đè xuống, Dương Dịch lên tiếng hỏi.
“Sư phụ ta ẩn cư sơn dã không màng việc đời, không có mấy người biết được đại danh của ông ấy đâu!”. Lão Ngoan Đồng nghe tới đó bị sặc ho khù khụ mấy tiếng. Niệm Từ mạnh mẽ hung hăng đấm vào lưng hắn một cái.
“Ta không nói là được chứ gì, nhưng là ngươi nhất định là có biện pháp nha!”. Lão Ngoan Đồng bị đấm vào có chút gấp gáp nói.
“Có thì có, nhưng không có nắm chắc mười phần. Hơn nữa bèo nước gặp nhau, người ta làm sao lại có thể đem tính mạng giao vào tay ta!”. Huynh muội hai người không coi ai ra gì bắt đầu trò chuyện.
“Vậy cũng đúng nha, vạn nhất bọn họ là người xấu, chúng ta cũng không mong tự tìm phiền toái nha!”
“Cho nên ở bờ sông ta mới hỏi cho rõ ràng nha, nhưng ai biết đó có phải là lời nói thật hay không, dù sao tên cũng không giống thật lắm!”
“Chúng ta là huynh muội, ngươi lại không có huynh đệ tỷ muội ruột thịt khác, vậy ngươi là Chu Đại, ta không phải là Nhị cô nương sao?”. Niệm Từ căn bản là không quan tâm đến năm người bọn họ.
“Thật xin lỗi, ta xin cắt ngang một chút! Thật sự chúng ta không nói rõ ra tên thật là có nguyên nhân, không phải là có ý định xấu xa giấu giếm hai vị, mà là việc xấu trong nhà không muốn nhắc đến thôi. Nhị vị xin yên tâm, chúng ta không có ác ý, chỉ là không muốn trở lại cuộc sống trước kia, đổi lại thân phận để bắt đầu một cuộc sống khác mà thôi. Nếu như Nhị cô nương có thể ra tay giúp đỡ chữa trị cho Dương Mỗ, tại hạ vô cùng cảm kích, làm sao có thể dám chất vấn dụng ý của các vị. Võ công của Chu huynh đệ cao hơn chúng ta mấy lần, nếu quả thực giao đấu thì năm huynh đệ chúng ta căn bản không phải là đối thủ của huynh ấy! Nhìn khinh công của Nhị cô nương thì có thể nói cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ!!!”. Dương Dịch dở khóc dở cười giải thích.
“Coi như các ngươi còn có mấy phần nhãn lực.”. Lão Ngoan Đồng dương dương đắc ý nói.
“Được rồi! nếu các người đã nói như vậy, ta sẽ coi như chữa ngựa chết thành ngựa sống vậy, như vậy mới có thể giải quyết được độc tính!”. Nàng lên tiếng nói.
Mới vừa rồi ở y quán thấy đại phu chẳng qua là quấn miệng vết thương lại chứ không làm gì nhiều, Niệm từ cũng không muốn nói nhiều, nếu muốn giải độc thì nàng muốn để cho bọn họ phải nợ nàng một món ân tình lớn.
“Độc của ngươi sau khi uống thuốc của ta đã bị áp chế tạm thời không sao, ta trước tiên xử lý những vết thương bên ngoài của ngươi, các người ai bị thương nhẹ nhất thì đi tới tiệm thuốc một chuyến, theo như đơn thuốc của ta mua về, bảo đảm thương thế của các người sẽ mau chóng khỏi!!!”
Bằng vào những kiến thức nàng xem thấy trên tivi về việc vá vết thương, nàng tự nhận mình có thể hoàn thành loại giải phẫu đơn giản này. Đem kim may vừa mua bẻ cho cong queo, rút ra một sợi tóc của người bị thương, đem cả hai ngâm trong rượu mạnh, sau đó mở vết thương ra, dùng rượu rửa sạch, sau đó dùng kim cẩn thận ép vết thương lại khâu chặt với nhau, máu tươi hơi rỉ ra ngoài. Nhìn máu tươi chảy ở trên tay, nàng cắn răng cứng rắn đè ép cảm giác khó chịu trong lòng xuống, vận dụng thủ công trước đây may vá áo lót rốt cục đem vết thương của năm người họ xử lý xong. Sau đó, nàng quăng kim may trên tay xuống, chạy ra khỏi cửa, nàng bắt đầu nôn ói đến không còn gì trong bụng nữa, đỡ lấy tay của Lão Ngoan Đồng mà đứng lên. Thấy biểu hiện của nàng, mấy người họ sợ hãi không biết phải làm sao.
“Mọi người không cần sợ. Thân thể ta đang mang thai, nên hơi nhạy cảm với máu một chút. Thật may là đã may vá lại rất tốt, băng bó và thay thuốc các người phải tự lo rồi, ta không thể giúp được. Các người dọn dẹp cho sạch sẽ đi, chúng ta đổi phòng khác thôi. Để ọi người chê cười rồi!”. Trong lòng đã hoàn toàn thoải mái, Niệm Từ giải thích.
Nói là làm liền, mấy người dọn dẹp cho gọn gàng, sau đó cho tiểu nhị một chút bạc vụn đổi một gian phòng khác. Niệm Từ uống một ngụm trà, đè ép cảm giác khó chịu trong lòng xuống, nhìn mấy người bọn họ thuần thục đắp thuốc, băng bó vết thương.
“Nhị cô nương, ngươi dùng kim và tóc để vá vết thương, cách làm hết sức kỳ lạ, tại hạ tự nhận kiến thức rộng rãi, cũng chưa từng thấy việc như vậy!”. Sau khi băng bó xong, Dương Dịch lên tiếng nói.
“Như vậy có lợi giúp cho vết thương nhanh chóng khép lại, vết sẹo cũng không quá lớn. mấy ngày nữa chờ vết thương tốt hơn, tóc cũng có thể dễ dàng tháo ra. Đây là do sư phụ dạy ta, không phải ta đã nói rồi sao, sư phụ ta không thích mua danh chuộc tiếng, nên không có mấy người biết được!” Lão Ngoan Đồng cũng không khỏi không bội phục bác học của Hoàng Dược Sư chứ không ai biết đây thật ra là y học hiện đại.
“Về phần độc của ngươi, ta sẽ cho ngươi một viên thuốc, ngày mai chúng ta sẽ lập tức rời khỏi đây đi đến một thành trấn lớn. Ta mặc dù không hiểu được độc của ngươi, nhưng sư phụ đã dạy ta cách lấy độc trị độc, Hạc Đỉnh Hồng là độc dược độc nhất, độc tính của nó có thể hóa giải hết những thứ độc dược khác, ta đã cặn kẽ học qua làm sao để giải độc Hạc Đỉnh Hồng, lại kết hợp với linh dược của sư phụ, có thể giải được bảy tám phần độc tính, sau đó ngươi tự vận nội lực, có thể đem độc tố còn lại bức ra ngoài!”. Niệm Từ nói.
“Hạc đỉnh hồng thật có thể hóa giải tất cả độc khác sao”. Lần đầu tiên hắn nghe được loại lý luận này.
“Dĩ nhiên không phải, đối với một loại độc thì nó rất hữu hiệu. nhưng đối với nhiều loại độc dược kết hợp thì nó sẽ gia tăng độc tính, gia tăng khó khăn. Thuốc của ta chỉ có thể dễ dàng hóa giải đau đớn của ngươi, ta nói rõ là nếu độc chỉ có một, thì có thể giải còn không thì ta cũng không có cách!”. Niệm Từ kiên nhẫn giải thích.
Thời gian chính là sinh mạng, ngày thứ hai bảy người dậy thật sớm, lại mua thêm một cỗ xe ngựa, hỏa tốc chạy tới thành trấn lớn hơn. Niệm Từ cùng Dương Dịch chia ra hai bên hai cỗ xe ngựa, còn những người khác chia ra điều khiển xe. Hạc Đỉnh Hồng được coi như là độc dược cao nhất, nên những tiệm thuốc bình thường sẽ không có bán. Vì không có thời gian, xe ngựa không ngừng nghỉ phóng đi, phải ăn gió nằm sương không được nhàn hạ ngày nào, trong tình huống Niệm Từ từ lúc xử lý vết thương tới bây giờ vẫn đang tiếp tục bị nôn nghén nhanh chóng đi tới. Tới phủ Từ Châu ở rất gần Tế Nam thì bọn họ ra giá cao rốt cục cũng mua được Hạc Đỉnh Hồng. Nói cách khác là Niệm Từ ra giá 300 lượng bạc mua loại độc này. Năm người kia tài sản không còn một mống, hiện tại đều dựa vào huynh muội Niệm Từ mà ăn cơm.
“Dương huynh, mặc dù chúng ta đã mua được thuốc dẫn, ta vẫn không muốn lập tức trị liệu cho ngươi. Ngươi xem thân thể ta càng ngày càng nặng, mà chuyện chữa trị cho ngươi không phải là chuyện của hai ba ngày ngắn ngủi mà xong được. Nơi này cách chỗ chúng ta đến không xa, không bằng ngươi nhẫn nhịn mấy ngày, cùng huynh muội chúng ta về nhà, ta sẽ từ từ điều trị cho ngươi có được không?”. Niệm Từ thương lượng nói.
“Năm huynh đệ chúng ta đa tạ ơn cứu mạng của Nhị cô nương. Đã như vậy, thì cứ như quyết định của Nhị Cô nương đi!”. Dương Dịch nho nhã khom người thi lễ.
Nỗi nhớ nhà tựa như tăng thêm, mấy người tiếp tục cuộc hành trình, mấy ngày sau đó một nhóm bảy người rốt cục cũng tới được phủ Tế Nam, Niệm Từ cuối cùng cũng trở lại nói cố hương ngàn năm xa cách.
Lời của tác giả:
Có khá nhiều độc giả mong đợi Hoàng Dược Sư xuất hiện, nhưng thật xin lỗi, hắn không đủ quang minh lỗi lạc đùn đẩy trách nhiệm, bản thân ta muốn đem hắn đi giấu một thời gian. Những chương gần đây sẽ không xuất hiện.
Về phần hài tử, chắc chắn sẽ không đặt tên là Dương Quá rồi. Nếu các độc giả kiên trì, nhân vật Dương Quá sẽ xuất hiện, nhưng mà sẽ không phải đứa bé trong bụng Niệm Từ lúc này.
Chương 31 - An cư lạc nghiệp
Xe ngựa vào thành Niệm Từ không kịp chờ đợi lên ngồi ở phía trước, đôi mắt chăm chú ngắm nhìn phủ Tế Nam vẫn ở trong tâm thức của nàng. Trước đó không lâu nơi này vừa xảy ra cuộc chiến lớn, đã chính thức được quân của Thiết Mộc Chân tiếp nhận. Trên đường phố người ta đi lại không nhiều lắm, cảnh tượng vội vã, một mảnh cảnh tượng thê lương. Quang cảnh không có chút bóng dáng của thời hiện tại của Niệm Từ, cũng không có cảnh đẹp thường được miêu tả trong thơ cổ.
“Trước tiên chúng ta không vội tìm chỗ trọ, tìm tiệm ăn nào ăn no rồi hãy nói!”. Nàng ở phía Nam lâu như vậy, ăn uống vẫn không có thoải mái, rốt cục cũng về đến quê nhà, Niệm Từ cảm giác nước miếng của mình cũng mau chóng chảy xuống rồi. Nhị cô nương đã ra lệnh một tiếng, hai xe ngựa lập tức dừng ở trước quán cơm lớn nhất nơi đây.
“Mang các món ăn ngon nhất của các ngươi lên đây, lại thêm món cá chép hầm hương bồ, mang thêm ỗi người một phần bánh hấp nữa!”. Niệm Từ vội vàng kêu món ăn. Thời gian này mọi người đã quen thuộc ăn uống của Niệm Từ, kể từ hôm nàng nôn mửa do khâu vết thương bắt đầu, phản ứng thai nghén của Niệm Từ cũng xuất hiện, lượng cơm ăn càng lúc càng lớn, bụng cũng mỗi ngày mỗi lớn thêm lên. Thức ăn rất nhanh được mang lên, mấy người bọn họ vùi đầu vào ăn, không ai nói chuyện.
“Muội muội, kế tiếp chúng ta nên làm gì đây?”. Lão Ngoan Đồng ăn no xong ưỡn bụng nói.
“Hôm nay chúng ta sẽ tìm khách sạn ở tạm, sau đó đi ra ngoài hỏi thăm một chút tìm một đình viện nhỏ thuê ở. Việc cấp bách là tìm được người giúp việc nấu cơm, hiện tại bộ dáng ta như vậy không thể làm được. Dàn xếp tốt xong thì có thể bắt đầu giải độc cho ngươi được rồi, mấy ngày nay ngươi tốt nhất nên nghỉ ngơi, chờ sau khi ăn Hạc Đỉnh Hồng vào ngươi có thể sẽ có phản ứng không tốt. Ngươi nên nằm trên giường tĩnh dưỡng, như ngươi nếu không điều trị nghỉ ngơi khoảng bốn mươi ngày thì không thể khỏi hẳn.”. Niệm Từ buông đũa nói.
“Nhị cô nương cứ chuyên tâm giải độc cho đại ca ta, mọi chuyện còn lại cứ giao cho huynh đệ bọn ta là được rồi!”. Không đợi Dương Dịch lên tiếng, Dương Nhị đã nói.
“Các người nói vậy ta cũng yên tâm, ta cũng đang phiền toái chuyện này. Đại ca ta tính tình như trẻ con hồn nhiên chân chất. Ta hiện tại lại đang mang thai, hành động rất bất tiện. Tuy nói là trở lại cố hương, nhưng là đã xa cách nhiều năm, nơi này ta đã không còn thân nhân nào nữa. Phải làm phiền các vị giúp ta một tay, giúp ta an trí nhà cửa cho tốt!”. Nàng nói.
“Nhị cô nương khách khí rồi, đây là chuyện huynh đệ chúng tôi phải làm. Dọc theo đường đi đã làm phiền cô nương giúp đỡ, thậm chí ăn uống bây giờ cũng phải dựa vào cô nương, huynh đệ chúng ta thật cảm thấy xấu hổ!”. Dương Dịch xấu hổ nói.
“Đừng nói vậy, người nào lại không có lúc gặp khó khăn!”
“Đừng khách sáo nữa, vẫn còn chưa tìm được khách sạn nha!”. Lão Ngoan Đồng không nhịn được lên tiếng nói.
Nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai đoàn người Niệm Từ cuối cùng cũng thuê được một tiểu viện ở thành Nam, lại thuê được một đôi vợ chồng trung niên lo việc nhà cửa cơm nước. Vấn đề chỗ ở của bọn họ coi như là đã ổn định rồi.
Dù sao Tế Nam vẫn là trọng địa, nên mặc dù không ít người có tiền đã bỏ đi theo hoàng thất Kim Quốc chạy nạn thì vẫn còn rất nhiều cửa hàng mở cửa buôn bán. Sau khi Niệm Từ tìm được những dược liệu cần thiết thì bắt đầu quá trình giải độc cho Dương Dịch. Sau khi ăn vào Hạc Đỉnh Hồng, cùng độc tố tồn tại trong cơ thể xung đột với nhau, làm cho thân thể hắn rất đau đớn, tuy giải được độc, nhưng việc điều dưỡng sau này mới là điểm quan trọng nhất.
Liên tiếp mười ngày Niệm Từ không dám rời đi nơi nào, ở nhà chiếu cố cho Dương Dịch. Sau ngày đầu tiên Dương Dịch ăn Hạc Đỉnh Hồng vào nôn ra cả chậu máu đen rồi ngất đi, Niệm Từ vẫn luôn kiểm soát được tình huống, thuốc mỗi ngày đều thay đổi, vì để cho hắn mau chóng hồi phục, huynh đệ mấy người họ thay phiên nhau truyền nội lực cho hắn, đả thông kinh mạch.
Ngày nào cũng giống nhau, huynh đệ bốn người bọn họ mỗi ngày nàng chỉ giữ lại một người để chiếu cố Dương Dịch, ba người kia bị nàng đuổi đi ra ngoài tìm hiểu vật giá thị trường tại địa phương.
Hơn mười ngày sau thân thể của Dương Dịch rốt cục cũng ổn định lại, Niệm Từ quyết định ra ngoài để khảo sát thị trường. Lấy những thông tin của ba người kia mang về, nàng bắt đầu tìm nhà mới ình.
Thời gian này Lão Ngoan Đồng một mực ở bên ngoài chơi, không có đi cùng. Phủ Tế Nam này đoạt lại từ trong tay Kim Quốc, chỉ có lưu lại một ít quân Mông Cổ trấn thủ, còn đang chờ đợi Thiết Mộc Chân phái quan địa phương tới quản lý.
Thị trường là một mảng rối loạn không chịu nổi, dân bản xứ chạy nạn hơn một nửa, còn dư lại cũng chỉ là dân chúng già yếu bình thường, người giàu có cũng đã bị quân Mông Cổ cướp bóc không còn gì. Giờ phút này muốn mua nhà thì có tiền cũng không mua được, việc mua bán hầu như không có. Niệm Từ cảm thấy đây là thời cơ tốt, Tế Nam từ xưa tới nay là trọng địa binh mã, chỉ cần nhìn số quân binh đống đô tại đây là biết.
Sau khi người Mông Cổ ổn định thống trị xong, tầm quan trọng của nơi đây sẽ được để ý tới, không bao lâu sẽ có một làn sóng người đổ về đây sinh sống. Đây chính là thời khắc mấu chốt giá nhà mua thấp bán cao.
Sau khi nhìn qua ghi chép của mấy người họ về nhà cửa xong, Niệm Từ ra quyết định. Nàng quyết định mua một đình viện trong một ngõ, bên trong còn có một hồ nước nhỏ. Sau đó, tại các nơi trong thành nàng mua mấy căn nhà, trên đường cái phồn hoa nhất trong thành nàng mua thêm mấy tiệm mì cùng tửu lâu, ngày sau có thể bán hoặc cho người ta mướn lại đều được.
Sau một quá trình dò xét thì nàng phát hiện cách nhà mới của mình không xa có một tòa nhà cao cấp đang được rao bán. Nàng tò mò đem theo ba huynh đệ họ Dương đi vào xem thử, thì phát hiện đây chính là nhà của khai quốc Đường Triều Đại Tướng Tần Quỳnh Tần Thúc Bảo, phía sau là một công viên đầm Ngũ Long. Bất luận như thế nào nàng cũng muốn mua lại, hiện tại giá phòng của Tế Nam thật hù chết người, mình vẫn là giai cấp vô sản, thật vất vả có tiền, nhất định phải trở thành một đại tài chủ. Trải qua cò kè mặc cả, cuối cùng Niệm Từ cũng lấy sáu ngàn lượng bạc mua lại đại viện đó!
Buổi tối trở về, Niệm Từ ngồi xuống thanh toán sổ sách, thương lượng cùng Lão Ngoan Đồng.
“Đại ca, mấy ngày nay ngươi đi chơi không biết, ta đã mua bảy tòa nhà cùng năm tiệm mì. Tổng cộng tốn một vạn tám ngàn lượng bạc. Chúng ta ở đám tham quan lấy được không tới hai triệu lượng, chưa tính số vàng bạc châu báu chìm trong giếng nước. Ta muốn trong lúc này mua một ít bất động sản, chờ cho khi thế cục ổn định giá cao bán đi!”. Niệm Từ nói.
“Muội muội ngươi cứ xem mà làm, không cần nói với ta. Dù sao thì chỉ cần có chỗ cho ta ngủ là được rồi!”. Lòng của Lão Ngoan Đồng căn bản không có ở chỗ này.
“Đại ca đừng nói vậy. Chúng ta là người một nhà, muội muội muốn cho đại ca biết mọi việc xảy ra. Hơn nữa, khoảng tiền kia là tiền để làm quân khoản chống quân Mông Cổ, ta mặc dù hiện tại lấy ra dùng một chút, sau này nhất định sẽ trả lại. Ta không muốn đại ca nghĩ ta ra vẻ đạo mạo lấy tiền bỏ túi riêng!”. Nàng tiếp tục giải thích.
“Ta không có nghĩ như vậy. Bất quá muội muội, lần này ta ra ngoài lâu như vậy, ta muốn trở về Chung Nam Sơn xem một chút, nếu như không có việc gì ta sẽ quay lại ngay!”. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói.
“Chuyện này đại ca không nói ta cũng sẽ để cho ngươi trở về. Chờ thêm mấy ngày nữa dọn nhà mới xong, đại ca trở về Đại Tống xem thử. Thứ nhất là xem thử chuyện của Chung Nam sơn, thứ hai là ta đoán chừng Đại Tống đã giao chiến cùng với quân Mông Cổ rồi. Khoản tiền đầu tiên của chúng ta có thể đưa về rồi. Chỉ cần ngươi trở về trước khi cháu ngươi ra đời là được rồi!”
“Chắc chắn là vậy rồi, người cậu như ta đây rất muốn ôm hắn nha!”. Nói đến chuyện sinh hài tử, tinh thần của hai người tỉnh táo lại. Đang nói chuyện, thì huynh đệ Dương thị tới muốn nói chuyện cùng Niệm Từ và Lão Ngoan Đồng.
“Thân thể của ngươi mới hồi phục, mau nằm xuống đừng cử động nhiều!”. Niệm Từ thấy Dương Dịch tới thì đứng dậy, vội vàng nói.
“Chu huynh đệ, Nhị cô nương xin ngồi xuống. Chúng ta ở trước mặt ân nhân không bao giờ nói láo. Thời gian này mấy huynh đệ ta đi theo Nhị cô nương nhìn thấy cô nương mua không ít nhà cùng cửa hàng, huynh đệ chúng ta nghĩ hai người muốn ở đây ổn định cuộc sống. Không dối gạt hai người, huynh đệ chúng ta không phải là người giỏi suy tính buôn bán. Nhị cô nương mặc dù khôn khéo làm việc, nhưng hiện nay đang mang thai, hành động bất tiện. Năm người chúng ta mặc dù không thể nói rõ thân thế, nhưng xin tin tưởng chúng ta không hề muốn gây phiền toái, chỉ muốn an tâm sống qua ngày. Hiện tại năm người chúng ta không có tiền trong người, ngay cả tính mệnh cũng là do cô nương cứu về, cho nên tối nay chúng ta muốn thương lượng cùng cô nương một chuyện. Chúng tôi hy vọng cô nương có thể để cho chúng tôi được trợ giúp cho cô nương, thứ nhất là vì trả ơn cứu mạng, sau là để có thể tìm được một cuộc sống an bình. Không biết ý của hai vị thế nào?”. Dương Dịch nói.
“Tất cả mọi người hiểu lẫn nhau là được rồi, không cần thiết phải đem thân phận thật sự nói cho đối phương biết. Dù sao chúng ta cũng chỉ mới quen biết thời gian ngắn, chuyện này ta không thèm để ý. Nếu như huynh đệ các người muốn hỗ trợ giúp ta, ta chỉ yêu cầu một chuyện, đó là trung thành. Nếu như làm việc không vui, không muốn làm nữa thì chỉ cần nói một tiếng là được rồi. Ta không thích cách làm việc hai mặt, trước mặt ta thì thế này, sau lưng lại thay đổi. Ta hiện tại chẳng qua là thừa dịp cơ hội tốt, mua nhiều nhà cửa để ngày sau giá cao sẽ bán ra. Về phần về sau sẽ làm cái gì thì ta còn chưa suy nghĩ được. Bất quá các ngươi cũng đừng có gấp gáp, sẽ không tốt cho vết thương trên người, trước tiên cứ điều dưỡng thân thể cho tốt đi. Các người đã nguyện ý đi theo huynh muội chúng ta, thì chúng ta sẽ không bạc đãi các người đâu. Các người cứ nghĩ ngơi trước đi, mấy ngày nữa sau khi dời đến nhà mới thì chúng ta từ từ thương lượng lại!”. Trầm tư một lát rồi Niệm Từ lên tiếng nói.
Sau khi ngồi trò chuyện thêm một lát nữa, huynh muội hai người cùng đi ra ngoài trò chuyện.
“Đại ca, ngươi thấy như thế nào?”. Niệm Từ ngồi ở trong phòng mình hỏi.
“Rất tốt nha! Võ công của huynh đệ Dương thị không tệ, ngươi lại cứu mạng của bọn hắn, thì như vậy ta có thể yên tâm đi về Chung Nam sơn!”. Hắn trả lời.
“Ngươi thật không quan tâm đến muội muội này. Vạn nhất khi ngươi đi trở về, tiền của chúng ta đã bị cướp sạch không còn thì sao?”. Niệm Từ cố ý đùa hắn nói.
“Bọn họ không phải là thứ người như vậy, mặc dù ta không giống ngươi có nhiều tâm cơ, nhưng ta là tiền bối của Toàn Chân Giáo có thể nhìn thấy được tư chất của người ta, bọn họ là nam tử hán quang minh lỗi lạc, sẽ không làm chuyện trộm gà bắt chó đâu!”
“Ừ! Ta cũng nghĩ như vậy! chúng ta bây giờ là lúc cần dùng người. chỉ có hai chúng ta, ngày sau khi ta sinh đứa nhỏ, cái gì cũng không làm được. Có thể ngay cả những rương bảo vật dìm xuống giếng cũng không lấy lại được. Bọn họ mặc dù không muốn nói, nhưng nhìn võ công đúng là không tệ. Mấy ngày nay hỏi thăm tình huống ở trong thành cũng rất chu đáo, giống như là rất am hiểu việc này. Họ cũng am hiểu chữ nghĩa, là trợ thủ tốt. Đợi ngày sau quan sát cho tốt, nhìn xem có thể hay không giúp chúng ta tiếp tục công việc hiệp đạo!”. Nàng còn nói thêm:
“Hơn nữa có bọn họ ở đây canh chừng ta, ngươi có thể tận tình trở về chơi đùa rồi!”
Xem tiếp: Chương 32-33