Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Sống Lại Thành Mục Niệm Từ Chương 17-18

Chương trước: Chương 15-16



Chương 17 - Hoa đào như cũ tỏa hương thơm

Trong thời điểm mà Âu Dương Khắc giẫy giụa trong cơn sống chết, Niệm Từ cùng với Hoàng Dược Sư đang đứng ở bên bờ biển, vì tiết đoan ngọ lại tới, họ đi thả thuyền giấy đã sớm làm xong, tế vong linh của vợ chồng Dương thị cùng với vong linh chân chính của Mục Niệm Từ thật sự. Nhìn một chút cây nến ở trong thuyền giấy đang trôi ra xa, Niệm Từ chắp tay trước ngực, cầu nguyện trời cao phụ hộ cho Dương Khang sau này có thể vượt qua được kiếp nạn chết người.

Hai người từ từ trở về, Niệm Từ không khỏi tò mò, nàng đã đọc qua nguyên tác, xem phim trên truyền hình, nhưng vẫn không thể nào biết được tình tiết về thân thế của Hoàng Dược Sư, không biết hắn xuất thân nơi nào, theo học thầy ở nơi đâu, ngay cả như thế nào hắn gặp được A Hành cũng không thể biết được.

“Sư phụ, cha mẹ của người khỏe mạnh không? Hôm nay là tiết đoan ngọ, có muốn tế bái tiên nhân không?”. Nàng lên tiếng hỏi.

“Ngươi thật tò mò sao?”

“Dĩ nhiên rồi, thân thế của sư phụ ta hoàn toàn không hề biết, ngay cả sư phụ của người ta cũng không biết là ai, ta lại càng không biết chuyện có liên quan đến sư nương là như thế nào?”

“Đó là chuyện rất lâu trước đây, lâu quá đến ngay cả ta cũng không còn quan tâm nhớ tới. Được rồi, hôm nay là đặc biệt, ta sẽ đem chuyện xưa của ta nói cho ngươi nghe, để tránh cho ngươi oán trách vi sư quá mức thần bí với ngươi. Thừa dịp tối nay ánh trăng rất đẹp, ta với ngươi uống mấy chén, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi!”

Rất nhanh trên bàn đá ở Tích Thúy Đình đã dọn xong mấy cái đĩa thức ăn, trên đất để một vò rượu đào hoa do chính tay Hoàng Dược Sư ủ, hai người tự mình rót uống, bắt đầu câu truyện về nửa đời trước của Hoàng Dược Sư.

“Ta xuất thân trong nhà quan lại, phụ thân là trạng nguyên tiền triều. Cha mẹ ta từ nhỏ là thanh mai trúc mã, tình cảm rất tốt, chỉ có duy nhất một người con chính là ta đây. Phụ thân ta cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú không gì là không biết, vị trí Trạng Nguyên đối với ông thì dễ như trở bàn tay”. Nói tới đây hắn không khỏi tự hào mỉm cười.

“Bởi vì gia cảnh bình thường, trong triều không có người thân quen, nên phụ thân ta cũng không có được trọng dụng, chẳng qua là làm một người viết thư nho nhỏ ở Hàn Lâm Viện. Dáng dấp của người hết sức tuấn tú trong sáng, nho nhã ôn tồn, khiến cho không ít trọng thần quyền quý muốn kết thân cùng người nhưng người luôn vì mẫu thân mà nhất định cự tuyệt. Mẹ ruột của ta mặc dù không phải là đại gia khuê tú, dáng dấp cũng chỉ thanh tú mà thôi, nhưng là bạn thuở nhỏ lớn lên cùng phụ thân, cũng là tài nữ danh xứng với thật. Hai người có thể nói là một cặp trời sinh. Phụ thân không có am hiểu đạo lý ở quan trường, lại bởi vì cự tuyệt hôn sự nên đắc tội với không ít người quyền quý, nên khi ta sáu tuổi thì người đã bị giáng chức đến Lĩnh Nam. Bất quá đó là thời gian ba người trong nhà chúng ta vui sướng nhất. Phụ thân không có nhiều công việc lắm, lúc nhàn hạ dạy ta học đánh cờ và thi từ ca phú, hoặc là mang theo mẫu thân và ta cùng du sơn ngoạn thủy. Chúng ta đã biến Lĩnh Nam thành vùng đất du ngoạn tuyệt vời.”. Nói tới chỗ này, hắn trầm mặc thật lâu, giống như là đang trở về thời gian vui sướng đó!

“Sau đó thì sao?”. Niệm Từ không nhẫn nại được hỏi tới.

“Có thể nói thời gian vui vẻ không kéo dài, người trên đời không thể lúc nào cũng vui vẻ qua ngày. Đại khái là trời cao ghen tỵ với hạnh phúc của chúng ta đi? Khi ta được mười tuổi ở Lĩnh Nam tự nhiên mưa lớn liên tục mấy ngày, vô số dân chúng chịu thiên tai, phụ thân không đành lòng đứng nhìn nên cả ngày luôn lo việc cứu trợ, thân thể chống đỡ không nổi nên đã ngã bệnh. Trước khi người lâm chung đã cầm chặt lấy tay ta, dặn dò ta phải sống cuộc sống mình mong muốn, không cần để ý người khác nghĩ như thế nào. Sau khi phụ thân ta qua đời, mẫu thân khóc nhận lỗi với ta, bà thật sự không thể sống thiếu phụ thân, nên đã tự sát đi theo. Trong vòng một ngày ta đã mất đi cả cha và mẹ!”. Hắn vừa nói vừa nhắm hai mắt lại.

Niệm Từ rót đầy chén của sư phụ, im lặng một chút rồi nói:

“Người đã chôn cất song thân ở đâu? Chờ khi chúng ta rời đảo thì Niệm Từ sẽ theo người đến đó tế bái!”

Hoàng Dược Sư uống cạn chén rượu, nói tiếp:

“Cha của ta thật không phải là người bình thường. Ở Lĩnh Nam thì cả nhà ta lần đầu tiên nhìn thấy biển rộng, phụ thân thích nó rộng lớn mạnh mẽ, người nói với ta không chỉ một lần là chờ khi người qua đời nhất định phải giống như ngư dân an táng tại biển rộng bao la. Thấy vật nhớ người, nếu như ta nhớ người thì cũng không cần biết người ở chỗ nào, nước trong thiên hạ chỉ ở một nơi, không cần câu nệ nơi nào múc một chén nước là đã trọn tâm. Cho nên ta đặc biệt mua một chiếc thuyền, đem cha mẹ đặt lên trên, đợi thuyền đi tới biển sâu sẽ không chịu nổi sóng biển vỗ vào mà vỡ tan ra, thân thể cha mẹ ta có thể yên giấc ngàn thu nơi biển rộng!!!”

“Người quyết định sống ở trên đảo có phải là vì có ý muốn tưởng nhớ song thân của mình?”. Niệm Từ chợt nghĩ ra hỏi.

“Đúng vậy! Sống ở đây thì giống như chúng ta vẫn ở bên nhau vậy! Không hổ là đệ tử của Hoàng Dược Sư ta, lập tức có thể nghĩ ra được lý do!”. Hoàng Dược Sư vui vẻ nói.

“Vậy thì tại sao trên đảo này người trồng đủ loại hoa đào vậy?”

“Hoa đào là loại hoa mẫu thân của ta thích nhất. Ngươi có chú ý đến rừng trúc ở bên cạnh không? Ta cảm thấy khí chất của phụ thân giống như cây trúc, nên trên đảo trồng hai loại cây này đại biểu cho cha mẹ ta!”

“Sư phụ người thật là tài tình!”. Niệm Từ trong mắt tràn đầy sùng bái.

“Tốt, tiếp tục chuyện xưa của ta. Sau khi đưa tiễn cha mẹ xong, ta đem gia nhân trong nhà phân phó xong, bắt đầu hành trình đi ngàn dặm đường học vạn quyển sách. Trong nhiều năm phiêu bạt một mình, ta đào sâu nghiên cứu những gì phụ thân đã dạy, đồng thời học tập thêm nhiều kiến thức mới. Sau khi phụ thân qua đời, ta trước tiên khổ học về dược lý, trong chuyến đi cũng áp dụng rất nhiều vào thực tế. Trong lúc vô tình ta bắt đầu tập luyện võ công, sau lại được cao thủ chỉ điểm nên phát triển thêm. Cuối cùng sau nhiều năm đi khắp đại giang nam bắc, ta đem suy nghĩ cảm nhận viết lại thành sách, sau đó phân chia ra thành hệ thống, cứ gia tăng thêm không hề đứt đoạn, trở thành nguồn suối kiến thức của ta.”

“Vậy võ công của sư phụ rốt cục là xuất thân từ môn phái nào? Sư phụ của người là ai?”. Nàng tiếp tục đặt câu hỏi.

“Võ công của ta cùng với những sở trường khác đều giống nhau, là do ta tổng hợp tinh hoa của rất nhiều trường phái khác nhau, dựa vào đặc điểm của chính mình mà sáng chế ra môn võ công thích hợp với bản thân nhất. Mặc dù ta được không ít cao nhân chỉ điểm, nhưng ta chưa từng bái sư, ta muốn không có ai có tư cách làm sư phụ của ta. Ta chỉ thừa nhận duy nhất phụ thân của ta đã dạy cho ta vỡ lòng về văn chương!”. Hoàng Dược Sư cuồng vọng nói.

“Sư phụ, người thật là thiên tài!”. Nàng ca ngợi

“Vậy người làm sao xây đảo Đào Hoa vậy?”

“Khi đó ta khoảng chừng hai mươi, hai mốt tuổi thì trong lúc vô tình lạc đến chỗ này, trên đảo này có hải tặc, thường xuyên quấy rối tàu thuyền qua lại và ngư dân quanh đây, nên ta nhất thời cao hứng ra tay diệt trừ. Ta rất thích đảo này, nên đem những tên may mắn sống sót bắt làm nô bộc, để cho bọn họ xây dựng đảo Đào Hoa, từ từ là được hình dáng như bây giờ!”

“Họ chính là ách bộc bây giờ sao? Ta thấy bọn hắn không có lớn tuổi lắm nha!”

“Chớ có thấy bọn hắn năm đó còn nhỏ, khi đó chúng giết người theo phương thức cực kỳ tàn nhẫn. Ở trong quá trình xây dựng nên hòn đảo này, mấy thanh niên cường tráng đó từng có vô số lần phản kháng, lần nào cũng bị ta trấn áp xuống, nên số người càng ngày càng ít nhưng cũng càng hiểu chuyện hơn.”. Hoàng Dược Sư nói.

“Vậy thì người và sư nương làm sao mà quen biết?”. Niệm Từ quyết tâm hỏi tới.

“Về A Hành ư, thật ra chúng ta chính là chỉ phúc vi hôn. Cha nàng cùng cha ta là quan lại cùng kỳ, năm đó hai nhà hết sức thân thiết. Trước lúc ta ra đời thì hai nhà đã nói nếu là con gái thì phải làm dâu nhà người kia. Nhưng ai ngờ mẹ ta lại sinh con trai, mà mẫu thân của nàng cũng sinh ra hai người con trai. Sau đó, bởi vì bất đồng ý kiến mà cảm tình hai nhà dần dần lạnh nhạt. Trong năm mà chúng ta đi Lĩnh Nam thì A Hành ra đời, nhưng hai nhà không hề nhắc đến chuyện này nữa. Sau khi ta tạo nên đảo Đào Hoa, ta đi hoàng cung tính muốn lấy một ít đồ trang trí, trong lúc du lịch trùng hợp cứu được xe của A Hành đi dâng hương bị lật xe, sau khi biết nhà của nàng, dĩ nhiên là ta biết được nàng chính là con dâu không có duyên kia, thật ra thì lúc đó ta chỉ xem nàng như muội muội mà đối đãi, thường hay đến thăm nàng. Không biết nàng đối với ta nảy sinh tình cảm khi nào, trong ngày thành thân nàng đã dứt khoát để lại phong thư cho cha mẹ, mặc giá y bỏ trốn cùng ta trở lại đảo Đào Hoa. Sau hai năm hạnh phúc bên nhau, nàng đã mang đến cho ta một nữ nhi khả ái nhất thiên hạ này!!!”

“Sư phụ, như vậy cũng đã đủ rồi. Bất kể như thế nào thì người vẫn luôn có khoảng thời gian tốt đẹp cùng người mình yêu thương để tưởng nhớ lại, như vậy không phải đã đủ rồi sao? Vì người cùng sư nương phu thê ân ái, cạn chén!!!”. Hai người cùng uống cạn rượu trong chén, Niệm Từ gục ở trên bàn đá mà ngủ. Hoàng Dược Sư nhìn đồ đệ cưng, lấy tiêu ngọc ra thổi Bích Hải Triều Sinh Khúc, không biết là đang nhớ tới tuổi thơ sung sướng hay là ngày cưới ngọt ngào.

Chương 18 - Dịch dung rời đảo

Đoan ngọ vừa qua thì đảo Đào hoa nhận được tín hàm của Hoàng Dung do đại điêu đưa tới. Tổng cộng có hai phần, viết cho phụ thân về di hài ở trong mật thất và tình hình của Ngu Cô, cũng suy đoán nàng ta đã được đưa đến Quy Vân Sơn Trang rồi. Một phần cho Niệm Từ là cặn kẽ nói tới việc Âu Dương Khắc đã bị Dương Khang giết chết. Hai người đứng ngồi không yên, tính toán lập tức rời đảo. Kế hoạch của Hoàng Dược Sư là sau ngày mười lăm tháng tám hỗ trợ xong sẽ mang theo đồ đệ cưng đi du lịch một phen, không cần vội vã trở lại, chờ sau khi trải qua Hoa Sơn Luận Kiếm xong mới đi trở về nhà để nghênh đón Mai Siêu Phong cùng với Lục Thừa Phong trở về. Hoàng Dược Sư trước sau như một khi ra khỏi cửa đều muốn dịch dung, thầy trò hai người gấp gáp chế tạo vài cái mặt nạ, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.

Nói đến chế tạo mặt nạ thì hắn cũng có dạy cho Niệm Từ. Đẳng cấp cao nhất chính là mặt nạ được chế tạo từ da người, rất mất công làm. Loại thứ hai là loại không cần câu nệ nguyên liệu, chủ yếu là do thủ công của người làm. Cả hai loại Hoàng Dược Sư đều có thể làm được.

“Mặt nạ mà muốn giống như thật, làm cho người khác không thể nhìn ra sơ hở thì chỉ có thể sử dụng mặt nạ da người. Nếu dùng đất sét hoặc các loại vật liệu khác thì thủ công thô ráp, vẻ mặt khô khan, cao thủ chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra, loại này chỉ có thể lừa gạt dân chúng bình thường mà thôi. Vậy ngươi muốn học loại mặt nạ nào?”. Trước khi dạy Hoàng Dược Sư nói.

Chỉ cần nghe tới cả người Niệm Từ liền cảm thấy khó chịu, vừa nghĩ đến sắp tới trên mặt mình lúc nào cũng kề sát với một phần da thịt người chết, nàng không khỏi cảm thấy rùng mình kinh sợ.

“Không cần phải nói nữa, ta chọn loại thứ hai, còn loại đầu tiên thì người để cho người dùng đi!!!”

Hoàng Dược Sư cười liếc mắt nhìn đồ đệ của mình, dĩ nhiên biết tại sao nàng lại phản ứng như vậy. Con gái của mình không phải cũng tình nguyện bôi bẩn mình giả bộ làm tên khất cái, chứ không chịu động một ngón tay vào mặt nạ sao. Tiếp theo hai người liền tìm nguyên liệu, bắt đầu bận rộn. Niệm Từ nhớ lại khi xưa từng xem một phim điện ảnh, là do Robin Williams diễn, nói về một hòa âm viên hoạt hình sau khi ly hôn, không thể chịu được ba con của mình thuộc về quyền nuôi dưỡng của vợ, nên đã giả gái, hóa thân thành một người phụ nữ anh quốc sáu mươi lăm tuổi, đến xin làm bà vú để có thể ở bên chăm sóc con cái. Trong phim đã cặn kẽ biểu diễn thợ trang điểm đã làm thế nào để làm mặt nạ cho nam chính. Nàng đối với đoạn phim này vẫn khắc sâu ấn tượng, đem quá trình miêu tả cho sư phụ, Hoàng Dược Sư không gì không làm được dựa trên cơ sở những lời nàng miêu tả làm mặt nạ, kết quả là Niệm Từ hài lòng mang gương mặt mới thứ hai trở về Trung Nguyên.

Hai người đầu tiên đi tới Ngưu Gia thôn mà mấy ngày trước người ngựa qua lại không dứt, ở góc tường trong mật thất lấy ra được di thư của Khúc Linh Phong, tuy không nhìn thấy Ngu Cô, nhưng đã có thể xác định được thân phận của nàng. Họ mở rương sắt ra, nhìn xuống thì thấy chỉ toàn bảo vật hiếm quý, Hoàng Dược Sư trong lòng càng lúc càng đau đớn.

“Ta luôn yêu thích trân bảo đồ cổ, danh họa bản in chữ, Linh Phong vì muốn ta vui vẻ, nên mạo hiểm đi hoàng cung trộm, sau khi bị hộ vệ Hoàng Cung phát giác, sau khi kịch đấu thì bị thương nặng, về đến nhà viết phong thư này, hẳn là hắn bị thương quá nặng, khó có thể cứu được, nên hắn đã quyết định cùng tự tận với các cao thủ đại nội kia!”. Trầm mặc trong chốc lát, hắn nói tiếp:

“Trong số các đệ tử của ta, võ công của Linh Phong là mạnh nhất. Nếu không phải hai chân của hắn bị gãy, thì cả trăm tên hộ vệ cũng không thể làm cho hắn bị thương được!!!”

“Sư phụ đừng thương tâm, ta nghĩ rằng sư huynh trước lúc lâm chung vẫn là không oán không hối. Làm sư phụ trong lòng không thoải mái, đánh đồ đệ mấy cái để hả giận còn không được sao, chẳng qua là không cẩn thận sử dụng lực quá lớn mà thôi!”. Nói được như vậy, ngay cả Niệm Từ trên người cũng nổi đầy da gà.

Hoàng Dược Sư khẽ liếc nhìn đồ đệ một cái, trong rương sắt thuận tay cầm lên một chuỗi trân châu.

“Chuỗi hạt này mỗi viên đều lớn bằng nhau, thật khó mà tìm được. Cứ coi như sư huynh ngươi đưa cho ngươi làm quà tặng nhập môn, ngươi đeo lên đi!!!”

Niệm Từ vui mừng rạo rực nhận lấy đeo vào trên cổ, sau đó lại cung kính hướng về phía di hài thi lễ.

“Đa tạ Khúc sư huynh! Sư huynh yên tâm, Niệm Từ nhất định sẽ thay sư huynh chiếu cố thật tốt cho sư phụ!!!”

“Ngươi không nóng giận ta đã vô cùng may mắn rồi, không dám trông cậy ngươi chiếu cố cho ta!”. Tâm tình sư phụ không tệ, nhạo báng đồ đệ.

“Di hài của Khúc sư huynh phải làm sao bây giờ, chôn ở đây hay là chở về đảo Đào Hoa?”

“Linh Phong sinh ra là người của đảo Đào Hoa, chết đi cũng là quỷ của đảo Đào Hoa! Chúng ta trước tiên đi trợ giúp, sau đó trở lại đây đem sư huynh ngươi đưa về đảo Đào Hoa nhập thổ quy an!”. Nói xong, hắn đem di hài của đồ đệ mình cẩn thận sắp xếp, lấy áo khoác của mình đắp lên trên, sau đó hai người rời khỏi mật thất ra ngoài. Niệm Từ vòng ra phía hậu viện, nhưng cũng không có phát hiện ra nơi chôn thi thể, chỉ nhìn thấy một hố đất, bên trong hố còn mơ hồ có vết máu lưu lại.

“Sư phụ, người mau tới đây đi!!!”

Hoàng Dược Sư nghe tiếng nàng gọi liền đi tới, cẩn thận quan sát vết máu rồi nói:

“Đây chỉ sợ là nơi chôn Âu Dương Khắc, nhưng không biết đã bị người nào mang thi thể đi!!!!”

“Sư phụ, Niệm Từ muốn cầu xin người một chuyện có được hay không?”

“Chuyện gì, nói ra ta nghe xem!”

“Nghĩa huynh của ta từ nhỏ lớn lên ở Kim Quốc, luôn nghĩ bản thân mình là một tiểu vương gia, sau này có làm Hoàng thượng Kim Quốc cũng không có gì quá đáng. Không nghĩ tới khi mình được mười tám tuổi mới biết được bản thân không phải là hoàng thân quốc thích, chẳng qua là dân chúng đại Tống bình thường nên tính tình không khỏi xuất hiện sai lệch, vì muốn gia tăng tư cách của mình nên mới làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy! Ta lo lắng hắn càng đi càng xa, mười lăm tháng tám này tại Yên Vũ Lâu, Dương Khang nhất định sẽ tới, khẩn cầu sư phụ áp tải hắn về đảo Đào Hoa nghiêm dạy hắn, phế bỏ võ công của hắn cũng không sao. Ta muốn vì Dương gia làm một chút chuyện, ít nhất là lưu lại huyết mạch của Dương gia, ta không muốn có một ngày lại nhìn thấy hắn bị võ lâm chính phái hoặc là bị Âu Dương Phong giết chết!!!”

“Ngươi không sợ nghĩa huynh của ngươi sẽ hận ngươi sao?”

“Hận cũng được, chỉ cần hắn giữ được mạng là được rồi!”. Niệm Từ nhàn nhạt trả lời.

“Tốt, ta đáp ứng ngươi! Bất quá thì lúc đó sẽ do chính ngươi tự mình phụ trách việc dạy hắn!”. Hoàng Dược Sư thống khoái nói.

“Thật ra cũng sẽ không cần thời gian quá lâu, cứ theo đà này, không cần nhiều thời gian thì Kim Quốc cũng sẽ bị tiêu diệt, hắn sẽ không còn chỗ dựa, tự nhiên sẽ phải biết cụp đuôi làm người!!!”. Niệm Từ đáp.

Từ trong tiểu điếm ra ngoài, Niệm Từ lấy cớ hỏi thăm chuyện của Ngu Cô, hướng về phía thôn dân hỏi thăm mộ phần của vợ chồng Dương thị, sau đó mua nhang đèn đi tế bái hai người. Nhìn thấy cống phẩm trước mộ phần, nàng biết Dương Khang đã đi qua đây, thấy được hắn cũng không có mất đi hiếu tâm của mình.

Sau khi giải quyết thõa đáng chuyện ở đây, hai người không vội vã đi tới Quy Vân Sơn Trang để gặp mặt Ngu Cô, họ chia ra dịch dung thành kẻ tư chất nho nhã đi cùng với thư đồng, từ từ lên đường đi về hướng thành Gia Hưng. Dọc theo trên đường đi, họ cùng du sơn ngoạn thủy, ngâm thơ vẽ tranh, chơi thuyền câu cá, nghe hát xem cuộc vui, xem hát chèo ngâm xướng, đến cuối tháng bảy mới tới được nơi muốn tới. Tìm được khách sạn lớn nhất tại đây, Duyệt Lai khách sạn, họ hào phóng thuê hai gian phòng hảo hạng, trả trước nửa tháng tiền phòng.

Đang lúc dùng cơm thì Niệm Từ đột nhiên nhớ tới, trong sách có miêu tả ở cuộc đại chiến tại Yên Vũ Lâu thì xuất hiện sương mù cùng với rắn độc. Sương mù thì không có biện pháp giải quyết, nhưng rắn độc thì không thể không đề phòng, vạn nhất bị cắn một cái thì không phải là chuyện đùa nha!!!

“Sư phụ, ước hẹn tại Yên Vũ Lâu Âu Dương Phong có tới không?”

“Cuộc chiến này tuy nói là ước hẹn tỷ võ của Khâu Xứ Cơ cùng với Bành Liên Hổ, nhưng kỳ thực là võ lâm nhân sĩ Đại Tống chống lại tay sai Kim Quốc. Âu Dương Phong chính là khách quý của Hoàng Nhan Hồng Liệt, hơn nữa đây lại là lần tỷ võ duy nhất diễn ra trước khi Hoa Sơn Luận Kiếm tới, Tây Độc chắc chắn sẽ không bỏ qua!”

“Vậy hắn có thể ra ám chiêu hay không? Thí dụ như rắn độc trận hắn đắc ý nhất, Yên Vũ Lâu là đảo giữa Nam Hồ, vạn nhất hắn dùng hơn vạn con rắn bao vây tiểu đảo này, thì cũng sẽ không dễ đối phó nha!!!”. Niệm Từ lên tiếng cảnh báo.

“Ừ, đúng là rất có lý. Vậy chúng ta tiên hạ thủ vi cường, chuẩn bị chút dược liệu như Hùng Hoàng để tránh rắn. Mà thứ này thôi vẫn chưa đủ, để ta phối hợp thêm một chút dược liệu khác, trực tiếp đem xà trận của hắn phế bỏ không còn gì!!!”

“Tốt lắm, tốt lắm! Người muốn dược liệu như thế nào để ta đi mua!”

“Thời gian còn sớm, chúng ta nên ăn cơm trước, sau đó cùng đi mua!”. Hoàng Dược Sư cười nói.

Mấy ngày kế tiếp, Niệm Từ chạy tới chạy lui đi tới mấy tiệm thuốc lớn mua hết những dược liệu cần thiết, còn Hoàng Dược Sư thì ở trong một gian phòng gấp rút vội vàng chế thuốc. Chờ những gói thuốc đã chuẩn bị xong xếp đầy phòng như một ngọn núi nhỏ, thì Niệm Từ phát hiện ra khó khăn trước mắt.

“Sư phụ, thuốc nhiều như vậy, chúng ta làm sao chia ra nha, cũng không thể đúng ngày mười lăm chúng ta đứng ở con đường chính trên đảo từng bước từng bước phát ra nha?”

“Ngươi quá bận rộn nên hồ đồ? Dung Nhi bây giờ là bang chủ cái bang, lần này Cái Bang nhất định cũng sẽ tới trợ giúp. Ngươi đem thuốc đến phân đà Gia Hưng, nói rõ mọi chuyện, bọn họ sẽ vui lòng giúp đỡ!”

“Ngài không hổ là sư phụ nha, cái gì cũng có thể giải quyết được!”

“Đừng vuốt đuôi nịnh bợ nữa, nhanh đi làm đi!”

“Ngài ngay cả nịnh bợ cũng biết, đệ tử bội phục nha, bội phục nha!”. Niệm Từ cười ha ha vui vẻ, sau đó sắp xếp tính toán lại số lượng rồi nhanh chóng đưa đến Cái Bang.

Sau khi đã chuẩn bị xong mọi chuyện, hai thầy trò có nhã hứng bắt đầu đi thăm thú khắp nơi trong thành Gia Hưng. Niệm Từ đối với nơi này ấn tượng nhất chính là Nam Hồ, đại biểu quốc hội lần đầu tiên ở Trung Quốc đã bế mạc trên một chiếc thuyền ở trên hồ này, chính thức tuyên cáo thành lập Trung Quốc. Theo sư phụ, Niệm Từ không những du lịch Nam Hồ trong ba đại danh hồ, mà còn thưởng thức thức ăn ngon của Giang Nam, vào ngày mười bốn tháng tám mà hai người còn có hứng chạy tới Hải Ninh để quan sát thủy triều tráng lệ, mênh mông bao la, cảnh tượng hoành tráng lay động lòng người.

Loading...

Xem tiếp: Chương 19

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Không Yêu Thì Biến

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 19


Đợi Chờ

Thể loại: Trinh thám

Số chương: 20



Đế Vương Sủng Ái

Thể loại: Kiếm Hiệp, Ngôn Tình

Số chương: 659