Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Sống Lại Thành Mục Niệm Từ Chương 01-02


Chương 1 - Bái sư đảo Đào Hoa

Cũng không biết đã ngủ bao lâu, Lợi Lợi sâu kín tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, có người đang gắt gao ôm chính mình, mơ hồ nàng còn tưởng rằng hắn đang ôm nàng, trong lòng không khỏi vui vẻ mở mắt ra, đã thấy người ôm chính mình đích thị là… không biết là quái nam nhân nào. Nàng vừa thẹn vừa gấp, giãy giụa muốn thoát ra, nhưng thân mình vẫn không thể động đậy, há miệng nghĩ muốn la lên, mới biết miệng bị hắn dùng tay bịt kín. Nam tử ngồi khoanh chân ở đó, đem mặt Lợi Lợi hướng vào trong lòng mình, khiến cho nàng chỉ có thể nghiên cứu cái cằm của hắn cùng hoa văn trước ngực. Lợi Lợi cảm thấy thực kỳ quái, không biết hắn muốn làm gì, cố gắng giãy giụa, hé được mặt ra ở phía sau ống tay áo hắn, nàng sợ đến mức hồn bay phách lạc!!! Phía sau hắn là mấy hàng đàn mấy ngàn mấy vạn con rắn xanh, thân rắn bất động, đầu lưỡi trong miệng cũng không lay động, vảy chúng tạo nên một tấm màn xanh biếc lóe lên huỳnh quang ở dưới ánh trăng rất kinh người. Đứng giữa đàn rắn là ba gã nam tử áo trắng, cầm trong tay can dài, tựa như đang chờ đợi cái gì. Khắp nơi là tiếng côn trùng kêu, ngẫu nhiên ở xa xa truyền tới vài tiếng kêu nhỏ, ngoài ra không còn tiếng động nào khác. Quái nam nhân kia nhìn sang ánh trăng, đem Lợi Lợi đặt vào trong lòng ngực một nữ tử khác.

“Thiếu trang chủ, thời gian dài như vậy, Mai Siêu Phong còn không đến, có phải hay không tin tức của chúng ta đã sai?”. Cô gái ôm Lợi Lợi lên tiếng hỏi.

“Sẽ không, ngươi xem trong miếu thổ địa có một bộ xương khô chính là do Mai Siêu Phong làm, hơn nữa nàng ta cùng Hoàn Nhan Khang có quan hệ, một đường theo đuôi hắn mà đến, tin tức sẽ không có sai lệch. Hơn nữa Trong tay chúng ta lại có Mục Niệm Từ cô nương, ngươi lo lắng cái gì?”. Nói tới đây, nam tử kia xoay người sờ soạng một chút hai má của Lợi Lợi.

Mọi người lại lâm vào một hồi yên lặng, Lợi Lợi không thể nhúc nhích tai nghe được một đoạn đối thoại vừa rồi, đại não đang kịch liệt hoạt động. Trong đầu chợt lóe lên một ý niệm, làm nàng hoảng hốt giật mình. Đột nhiên ở xa xa truyền đến một tiếng khóc bén nhọn kéo dài, giật mình thì thanh âm đó đã muốn đến phía sau họ. Sau đó lại một hồi yên lặng, cũng không biết những người này ở đây để làm gì.

Ba gã nam tử áo trắng chợt thổi tiêu, đàn rắn bắt đầu chuyển động, đi qua nữ tử đang ôm Lợi Lợi, tiến về phía trước. Lợi Lợi kinh hoảng sợ hãi vội nhắm mắt lại. bởi vì nàng nhắm mắt lại nên thần kinh mẫn cảm hơn, nên âm thanh của đàn rắn ma sát trên mặt đất cùng với âm thanh của chiếc lưỡi rắn thè ra rụt vào, cùng với mùi rắn tỏa ra làm cho Lợi Lợi càng thấy đáng sợ khủng bố hơn, nếu miệng không phải bị bịt lại, thì khẳng định là nàng đã phát ra tiếng thét sợ hãi chói tai.

“Mai Siêu Phong, ta cũng không muốn lấy mạng của ngươi, ngươi đem Cửu Âm Chân Kinh giao ra đây, bản trang chủ sẽ tha cho ngươi đi. Âu Dương Khắc ta nói được làm được, tuyệt đối không lừa gạt ngươi!”. Lợi Lợi nghe thấy lông tơ đều dựng đứng cả lên, mấy cái tên Cửu Âm Chân Kinh, Mai Siêu Phong, Âu Dương Khắc này rất quen thuộc nha!!!Ở đại học nàng rất say mê Kim Dung, kỳ thực là chịu ảnh hưởng của bản anh hùng xạ điêu năm 83 chiếu trên truyền hình, nên nàng mới tìm sách để đọc. Bởi vì cuồng mê Hoàng Dung cùng với Quách Tĩnh, lại bị tivi chiếu tẩy não, nên nàng nhớ rất rõ các nhân vật trong truyện này nha!!! Nàng cực kỳ yêu thích cặp đôi Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh và lão Đông Tà Hoàng Dược Sư!!! Thích Dung Nhi tính tình lanh lẹ thông minh, Tĩnh ca ca đôn hậu hiền lành, Chu Bá Thông khờ dại, thậm chí cũng không chán ghét Âu Dương Khắc đa tâm, chán ghét Âu Dương Phong thâm độc, Toàn Chân giáo cứng nhắc, Thất Quái cổ hủ. Đáng tiếc cho si tình của Hoàng Nhan Hồng Liệt, giận Anh Cô hồng hạnh ra tường (Ngoại tình), thương tiếc cho Dương Khang chết sớm, thương cho Mục Niệm Từ đau khổ vì tình.

“Âu Dương Khắc, ngươi cũng được coi là người của danh môn, Tây Độc cùng đảo đào hoa có quan hệ sâu xa, ngươi không sợ mang họa ở trên thân sao?”. Ở đối diện truyền tới thanh âm của một nữ nhân.

“Không cần lấy Hoàng lão tà dọa ta. Ai cũng biết ngươi đã bị đuổi khỏi đảo Đào Hoa, Hoàng lão tà đã sớm không nhận ngươi! Vẫn là ngoan ngoãn giao ra Cửu Âm Chân Kinh là tốt nhất. Bằng không thì đừng trách ta không khách khí! Đồ đệ ngoan của ngươi hiện còn đang chờ ngươi đi cứu mạng, muội tử của Hoàn Nhan Khang lại đang ở trong tay ta, ngươi tốt nhất là nên nghe lời ta!”. Âu Dương Khắc nói xong, lấy tay hung hăng bóp lấy yết hầu của nàng, đau đớn khiến nàng phát ra âm thanh ô ô trong miệng. Tuy thanh âm không lớn, nhưng đối với cao thủ nội công thâm hậu thì như vậy là đã đủ rồi.

Mai Siêu Phong nghe vậy thì lửa giận nổi lên, đang muốn phi thân ra cùng Âu Dương Khắc đầu ngươi chết ta sống, đột nhiên trong lúc đó giữa không trung phát ra tiếng tiêu, âm thanh của ngọc, từ từ vang lên, phiêu tán khắp không trung. Nữ tử ôm Lợi Lợi dột nhiên đem nàng hung hăng ném xuống đất, chạy vội đi về phía trước, nàng sợ hãi nằm trên mặt đất, rốt cục cũng thấy rõ ở phía trước phát sinh cảnh tượng quỷ dị gì!!!

Mấy người nam nữ cùng vây quanh một cái thân cây, loạn chuyển nhảy múa, sau đó lại tự thoát quần áo mình, cào xé mặt mũi, thân mình, máu me đầy mặt lại si ngốc cười, mỗi người như si như cuồng, không còn cảm thấy đau đớn! Đàn rắn phía sau vọt lên trước phía dưới tàng cây, lại theo tiếng tiêu mà bắt đầu lắc lư vũ động! Âu Dương Khắc ngồi xếp bằng trên mặt đất cố gắng đối kháng với tiếng tiêu, rốt cục vẫn bại trận đau đớn giãy giụa rồi bỏ chạy. Còn mấy người công lực kém đã ngã hết xuống đất, đem quần áo của chính mình xé ra thành mảnh nhỏ, thân mình nằm trên mặt đất vẫn còn vặn vẹo chuyển động! Lợi Lợi bị người điểm trúng huyệt đạo, không thể động đậy, hơn nữa nàng không có chút nội công nào, nên nàng nghe được tiếng tiêu cũng không có chút ảnh hưởng nào!!!

Dần dần những người kia không có động tĩnh gì nữa, đàn rắn cũng giống nhau đã chết hết, tiếng tiêu liền ngừng lại. Lúc này Lợi Lợi mới phát hiện ra trên cây tùng mơ hồ có một bóng người đang ngồi đó! Ở gần đó, trên mặt đất mơ hồ có một người cũng đang ngồi, giống như đang vận công. Sau khi tiếng tiêu dừng lại, người đang vận công đứng lên nghe ngóng một chút, Lợi Lợi vội vàng phát ra thanh âm ô ô trong cổ họng. Người ngồi trên cây vẫn không động đậy ngồi yên ở đó, người ngồi trên đất vận công thì đi tới bên người nàng kéo nàng ngồi dậy. Nàng cẩn thận quan sát đối phương là một nữ nhân tầm khoảng ba mươi tuổi, mặc y phục dạ hành rách nát, giống như đã lâu lắm rồi không có tắm rửa, trên người tỏa ra mùi quái dị, mái tóc dài lâu không gội cũng bết dính lại với nhau, không thể nhìn ra nổi. Sắc mặt lại trắng xanh gầy yếu, chỉ có thể chú ý đến hai mắt của nàng đã chịu ngoại thương quá nghiêm trọng.

“Ngươi là người nào? Cùng Âu Dương Khắc có quan hệ gì?”. Nữ nhân mặc đồ đen nhỏ giọng hỏi.

“Tiền bối chính là Mai Siêu Phong, Mai tiền bối?”. Lợi Lợi vừa rồi nghe xong đoạn đối thoại kia, đã muốn biết thân phận của chính mình lúc này cùng tình huống trước mắt.

“Chính là ta, ngươi là ai?”

“Ta là Mục Niệm Từ, là nghĩa muội của Dương Khang đồ đệ của ngài! Hắn bị đạo tặc bắt cóc đến Quy Vân sơn trang. Ta không có cách cứu hắn, đành phải cầu đến ngài. Vừa rồi ở nơi này bị Âu Dương Khắc khống chế điểm huyệt nên ta không thể cử động được!”. Lợi Lợi lại đem những lời Âu Dương Khắc nói lúc trước nói lại một lần.

“Ta đi trước cứu A Khang, ngươi chậm rãi từ từ đến đi! Có lẽ ngươi chưa tới đó, chúng ta đã gặp lại!”. Mai Siêu Phong giúp Lợi Lợi giải huyệt xong nói.

“Vâng, tiền bối cẩn thận!”. Mai Siêu Phong đã như cơn gió phi thân đi.

Người đang ngồi ở trên cây, Lợi Lợi đã muốn đoán ra hắn chính là đỉnh đỉnh đại danh Hoàng Dược Sư. Miếu thổ địa ở Tô Châu trong Xạ Điêu chính là nơi duy nhất mà Mục Niệm Từ gặp mặt Hoàng Dược Sư, đáng tiếc là lúc đó Hoàng Dược Sư khinh thường không cứu nàng, sau khi mọi người bỏ đi thì nàng vẫn bị bỏ quên ở chỗ cũ, đợi đến lúc Âu Dương Khắc trở về tìm lại đàn rắn của hắn, thì bị dính ma chưởng của hắn.

“Này vị bằng hữu kia ngươi muốn ngồi đó đến hừng đông sao?”. Lợi Lợi, không đúng, hiện tại phải gọi là Mục Niệm Từ lên tiếng hỏi.

Theo câu hỏi của nàng, Hoàng đảo chủ đã bay đến bên người của Mục Niệm Từ. Nhưng nàng thấy dung mạo của hắn quái dị cực kỳ, trừ bỏ đôi mắt có hơi hơi chuyển động, còn lại gương mặt của hắn giống y như người đã chết, hoàn toàn đờ đẫn bất động, nói hắn xấu xí cũng không xấu xí, chính là lạnh lùng đến cực điểm, ngốc đến cực điểm, kẻ khác vừa nhìn thấy sẽ liền không rét mà run.

“Mặt của ngươi thật là kỳ quái! Có phải hay không ngươi đang đeo mặt nạ?”. Niệm Từ đã sớm biết diễn tiến, nhưng mà vẫn tò mò đến tột cùng là hình dáng hắn như thế nào.

“Ngươi làm sao có thể biết được?”. Thanh âm của một nam tử trung niên thành thục vang lên hỏi.

“Trực giác của ta nói cho ta biết! Gương mặt người ta mà giống như vậy, còn không dọa chết người ta! Có muốn hay không cùng với ta đi đến Quy Vân sơn trang xem náo nhiệt?”

“Vì sao ta phải đi cùng ngươi?”. Hoàng Dược Sư tiếp tục hỏi.

“Bởi vì ta quen thuộc tình hình nơi đó, có thể hướng dẫn cho ngươi. Cũng bởi vì võ công của ngươi tốt, có thể mang ta đi nha! Yên tâm đi, ta có thể dẫn đường cho ngươi đến đó!”. Nàng trả lời.

Hoàng lão tà cũng không trả lời, một phen cầm lấy cánh tay phải của nàng, như đại bàng giương cánh mang theo nàng phi thân đi, lại một lần nữa nàng cảm nhận khoái cảm phi thân trên không trung nha!!!

Chương 2

Một lát sau, cánh tay phải của Niệm Từ bị hắn cầm lấy phi thân đi đã bắt đầu tím xanh đau nhức, nàng liền thuận thế tiến vào trong lòng ngực của Hoàng lão tà, hai tay ôm lấy ngang thân hắn. Cảm giác này tựa như người đi máy bay từ khoang hạng phổ thông được đưa lên khoang hạng nhất, thực quá sung sướng!!!

Hoàng lão tà đang phi thân giữa không trung trừng mắt nhìn Mục Niệm Từ, nàng liền nói:

“Nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, tình huống khác nhau thì phải xử lý khác nhau thôi! Ngươi tuổi tác cũng lớn hơn ta nhiều, ta đem ngươi trở thành phụ thân ta là được rồi? Lại không cần ngươi phụ trách sự trong sạch của ta, thì ngươi còn suy nghĩ cái gì nha!?”. Mục Niệm Từ hàm hồ nói.

“Hừ!”. Sau khi hắn phát ra thanh âm đó, lại tiếp tục phi thân bay đi.

Trên đường đi nàng vội vàng suy nghĩ có phải hay không nàng đã phạm đến tội người thần căm phẫn hay không? Mấy vị thần tiên trên trời kia cũng không biết nhìn người đi, đem mỹ mạo cùng trí tuệ của mình đến đây để cải biến lịch sử? Yên tâm đi các vị thần tiên, đã đến đây rồi thì ta sẽ làm việc cho tốt, lấy hiểu biết của ta, ta đây sẽ hoàn toàn cải tạo lại một Mục Niệm Từ mới!!!

Bởi vì hai người ở miếu Thổ địa nói chuyện phiếm một lúc, nên khi chạy đến đại sảnh của Quy Vân sơn trang thì trong đó đã loạn thành một mảnh. Tuy rằng nhân sĩ võ lâm cũng không có ít, nhưng cao thủ chân chính thì không có một mống nào, căn bản là không có nghĩ sẽ đến đại sảnh, hai người liền đứng ở ngoài xem. Ba huynh đệ Hoàng thị cùng một đám lão giang hồ đang bị một cái lão nhân giả mạo lừa đảo khóc nháo náo loạn cả lên. Nhìn thấy một màn quen thuộc trước mắt, Niệm Từ khinh thường một phen.*

* ở đoạn này là đang nói về lúc ở Quy Vân sơn trang, Lục Thừa Phong, Mai Siêu Phong đệ tử của Hoàng Dược Sư và Hoàng Dung bị tên Cừu Thiên Nhận lừa đảo nói là Hoàng Dược Sư đã bị Toàn Chân Thất tử giết chết, nên ba người bọn họ khóc lớn đòi đi báo thù.

“Ba huynh muội của đảo Đào Hoa này thực là làm mất mặt Hoàng đảo chủ!”. Niệm Từ nhẹ nhàng chậm rãi nói, căn bản là không lo lắng Hoàng lão tà nghe thấy.

“Vì sao lại nói như vậy?”. Hoàng lão tà dùng võ công truyền âm phấn khích hỏi.

“Ngay cả lực phán đoán tối thiểu đều không có. Toàn Chân Thất tử chính là một đám tốn cơm, Thất Tinh kiếm trận bất quá chỉ có thể quấy nhiễu Hoàng đảo chủ một chút thôi! Muốn giết chết hắn, thực khó như lên trời. Ngay cả lão cha của chính mình, sư phụ mình kính ngưỡng rốt cục có bao nhiêu khả năng cũng không biết, làm sao có thể nói mình là môn nhân của đảo Đào Hoa? Còn nữa, lão thất phu kia thì làm được cái gì? Chẳng qua là bày ra vài trò mèo nhưng lại khiến bọn họ răm rắp tin tưởng!!!”** Lời nói này đều không phải là khen tặng, ngay cả con gái mình sinh ra cũng còn không biết cha mình ăn mấy bát cơm, còn không khiến người ta cười sao.

** Trong truyện, Cừu Thiên Nhận võ công không ra gì, nhưng bày ra vài mẹo nhỏ lừa gạt làm ọi người tưởng hắn là một cao thủ võ lâm. Ở đoạn này, Mục Niệm Từ ý muốn nói là bọn họ quá ngu ngốc lại có thể bị vài mẹo nhỏ đó lừa gạt!!!

Nàng nói một phen khiến cho Hoàng lão tà buồn bực nửa ngày, muốn lập tức một lần nữa mang hai cái đồ đệ kia trở về sư môn dạy dỗ lại.

Niệm Từ nhìn thấy phía dưới, Chu Thông cùng với Hoàng Dung đang cùng nhau lật tẩy diễn xuất lừa đảo của người ta, tiêu sái nói:

“Này hai người kia đang bán nghệ biểu diễn cho chúng ta xem đó!”

“Thân thủ của ngươi cũng xứng đáng đứng bán nghệ ở trên đường kiếm đồng tiền đó!”. Rốt cục cũng tìm được cơ hội phản kích lại, Hoàng lão tà trong lòng cảm thấy thống khoái.

“Ngươi nghĩ rằng ta và họ giống nhau sao, nếu ta cũng có người cha tài giỏi, đã sớm xưng hùng trong giang hồ. Đáng tiếc chính là ta không có biện pháp. Cha mẹ ta đều qua đời sớm, ngay cả cơm đoàn viên cũng không có mà ăn thì nói gì là xưng bá giang hồ!”. Niệm Từ từ tốn nói.

Hoàng lão tà trầm mặc một hồi lâu. Bỗng nhiên phi thân về hướng đại sảnh, đến bên cạnh Mai Siêu Phong cùng với Quách Tĩnh và Hoàng Dung. Hoàng lão tà vẫn bị lời nói của Mục Niệm Từ làm cho buồn bực, nên không quan tâm lo lắng đến bối phận địa vị, theo mặt sau của Mai Siêu Phong hỗ trợ chút lực, đem thất quái cùng với Quách Tĩnh đang đấu cùng Mai Siêu Phong đánh bay, nhất thời Mai Siêu Phong không thu lực lại được, đem cây cột ở đại sảnh đánh gãy, phòng ốc lắc lư sụp đổ. Mọi người đều là một thân võ công, vừa thấy cây cột bị đánh gãy liền nhanh chóng thoát bay ra ngoài. Lục Quan Anh ôm phụ thân phóng ra cuối cùng. Chỉ nghe một tiếng động thật lớn, đại sảnh liền sụp đổ xuống, chỉ có binh mã Chỉ huy sứ Đoạn đại nhân trốn chạy không kịp, hai chân bị một cây xà lớn đập vào, điên cuồng la cứu mạng. Hoàn Nhan Khang chạy đến nâng cây gỗ lên, kéo hắn ra ngoài, muốn thừa loạn bỏ chạy. Nhưng hai người vừa mới chuyển động thân mình, sau lưng thoáng có bóng người, rồi đột nhiên không biết bị ai điểm trụ huyệt đạo.

Hoàng lão tà sau khi điểm trụ huyệt đạo của hai người kia xong, thì bay đến nhanh chóng mang theo Niệm Từ phóng ra ngoài. Bởi vì lo lắng nàng không có võ công có thể vô ý bị người ta đả thương, hắn đem nàng an trí ở chỗ núi giả cách đó không xa, rồi quay lại lạnh lùng nhìn nữ nhi và những người khác đang cùng với đồ đệ mắt đã mù của mình đánh nhau. Mai Siêu Phong trong lúc rối loạn vô tình đưa tay sờ vào trong lòng, kinh văn và chủy thủ đều không thấy, trong lòng nàng chợt thấy khẩn trương, cúi người lo lắng sờ soạng, sờ soạng cả nửa ngày, vẫn không tìm thấy tung tích của kinh văn cùng với chủy thủ!!! Mọi người nhìn thấy nàng một nữ tử mù lòa, lại đang lo lắng sờ soạng đông tây tìm kiếm cái gì đó, đều không khỏi nổi lên thắc mắc. Lúc này kinh văn cùng với chủy thủ đã bị Chu Thông lấy được đưa đến trong tay của Quách Tĩnh.

Mục Niệm Từ kinh hãi, cầm lấy tay của Hoàng lão tà: “Mau! Trong ngực Quách Tĩnh có cái bao da chứa kinh văn và chủy thủ, đó chính là Cửu Âm Chân Kinh do tướng công của Mai tiền bối khắc lên. Nghĩa huynh của ta là đồ đệ của bà ấy, cũng có thể nói bà ấy cũng là sư phụ ta! Ngươi có thể hay không giúp Mai tiền bối thu hồi kinh văn, một đám người lại đi khi dễ một nữ nhân thực là rất không trượng nghĩa!!!”

Vừa mới dứt lời, Hoàng lão tà đã không thấy đâu nữa. Năm đó xem tiểu thuyết và phim trên tivi, khi thấy Quách Tĩnh lấy được đồ thì nàng rất cao hứng. Nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến tại hiện trường, mới phát hiện ra được là mình không đành lòng nhìn Mai Siêu Phong như vậy!!! Dù sao Quách Tĩnh cũng là một người siêu cấp may mắn, khẳng định là hắn sẽ lại học được bộ võ công khác thôi!!!

Đột nhiên mọi người ở đó chợt thấy hoa mắt, đã bị điểm trụ huyệt đạo! Chỉ thấy ở phía sau Quách Tĩnh có một quái nhân mặc áo xanh đứng đó! Hắn thân thủ nhanh nhẹn, mọi người còn chưa thấy rõ hắn lại đây như thế nào, thì đã thấy hắn đưa tay ra, luồn vào trong ngực áo Quách Tĩnh, trong chớp mắt lấy ra một vật gì đó trong tay mình! Thân mình lại chợt lóe lên, mọi người đã được giải huyệt có thể hoạt động được. Nhưng không ai động đậy, không ai biết được dụng ý của Quái nhân áo xanh đó là gì.

Hoàng Dung đột nhiên cao giọng la to: “Phụ thân!”. Lại hướng về phía quái nhân áo xanh chạy đến, nhào vào trong lòng ngực của hắn, lên tiếng khóc lớn nói: “Phụ thân, mặt của cha, mặt của cha sao lại… Sao lại thay đổi sang bộ dáng này?”

Lục Thừa Phong nghe Hoàng Dung kêu người nọ là phụ thân, buồn vui lẫn lộn, quên mất chân chính mình bị tàn phế, đột nhiên đứng lên, muốn chạy qua đó, lại bị ngã sấp xuống. Quái nhân áo xanh kia tay trái ôm Hoàng Dung, tay phải chậm rãi rờ trên mặt mình, thì ra là mặt nạ hắn đội bị hé ra một nửa, nhìn qua thấy quỷ dị cổ quái cực kỳ. Mặt nạ sắp bị rơi ra, hắn liền tháo xuống, bộc lộ khuôn mặt thật của mình. Mai Siêu Phong bị dọa đến hai chân quỳ xuống đất, Hoàng Dung thì nước mắt chưa kịp khô, cao giọng hoan hô, lấy mặt nạ của hắn gắn thử lên mặt mình, lại ôm lấy cổ của hắn, vừa cười vừa nói vui vẻ. Quái nhân áo xanh này thì ra đúng là Hoàng đảo chủ Hoàng Dược Sư.

Hoàng Dung cười nói: “Cha, người như thế nào lại đến đây? Vừa rồi có lão nhân kia dám nói là người đã chết, con cũng đã thay người giáo huấn hắn rồi!!!”. Hoàng Dược Sư âm trầm nghiêm mặt xuống nói: “Ta như thế nào lại đến đây ư? Tìm ngươi mà tới!!!”. Hoàng Dung vui vẻ nói: “Cha, không phải là người không thích sao? Tốt lắm, thật là tốt lắm!”. Nói xong, nàng vỗ vỗ tay hoan hô.

Hoàng Dược Sư lại nói: “Cái gì mà thích hay không? Vì tìm quỷ nha đầu ngươi, còn quản gì chuyện tâm nguyện không muốn!”. Nói xong, Hoàng Dược Sư hướng nhìn về phía Lục Thừa Phong đang ngồi.

Hoàng lão tà tay phải vung lên, hai cuộn vải trắng hướng về phía Lục Thừa Phong bay tới. Hai người cách xa nhau chỉ hơn một trượng, hai cuộn vải trắng chỉ phiêu phiêu bay đi, giống như bị một trận gió thổi bay bình thường, việc đó so với việc cầm một tảng đá lớn nặng trăm cân ném đi còn khó hơn vài phần khiến ọi người ở đó đều thập phần khâm phục.

Lục Thừa Phong tiếp được cuộn vải trắng, y nhìn xuống thì thấy nó tràn ngập chữ viết. Lục Quan Anh từ trong tay gia đinh lấy một cây đuốc, đem lại gần cho cha mình xem thử trên đó là viết những gì. Lục Thừa Phong chăm chú nhìn xuống, thấy hai cuộn vải ghi lại tất cả đều là khẩu quyết để luyện công, đều là do Hoàng Dược Sư đích thân viết ra, hai mươi năm không thấy, chữ viết của sư phụ càng lúc càng mạnh mẽ hữu lực. Hắn nhìn cuộn vải bên tay trái thấy trên đầu viết sáu chữ “Toàn Phong Tảo Diệp chân pháp”. Lục Thừa Phong biết “Toàn Phong Tảo Diệp chân pháp” cùng với “Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng” đều là bộ võ công đắc ý do chính sư phụ hắn sáng tạo ra. Nếu là ngày xưa mà có được, không biết hắn sẽ có bao nhiêu vui mừng, hiện tại tuy chính mình không thể tập luyện được, nhưng vẫn có thể truyền thụ cho đứa con, đây vẫn là hậu ân của sư phụ, hắn lập tức cung kính cất vào trong tay áo, dập đầu bái tạ.

Hoàng Dược Sư nói: “Bộ chân pháp này ta đã sửa chữa lại rất nhiều, chiêu số tuy là giống nhau, nhưng huyền diệu trong đó lại khác nhau. Mỗi ngày ngươi y theo trong đó mà ngồi xuống luyện khí, nếu lãnh ngộ cao, thì chỉ năm sáu năm sau, là ngươi lại có thể đi lại bình thường!!!”. Lục Thừa Phong vừa buồn lại vừa vui, thực là cảm giác vui buồn lẫn lộn. Hoàng Dược Sư lại nói: “Tuy tàn tật trên đùi ngươi thực sự không thể trị dứt, võ công cũng không thể lại tập luyện, nhưng bất quá sau khi ngươi tập thành tâm pháp này, thì có thể đi đứng như người bình thường…”. Hắn đã sớm tự hối hận, năm đó quá mức vội vàng nóng giận, trọng phạt bốn đệ tử vô tội của mình, những năm gần đây hắn dốc lòng sáng tạo ra “Toàn Phong Tảo Diệp chân pháp”, là bí quyết nội công, đó là vì muốn truyền lại cho bốn vị đệ tử của mình, làm cho bọn hắn sau khi tu luyện thành công có thể lại đi đứng bình thường như mọi người.

Nhưng hắn chính là một người rất háo thắng lại sĩ diện, tuy nội tâm hối hận, nhưng cũng chẳng có nói ra, tuy đem bộ nội công này truyền cho Lục Thừa Phong nhưng cũng không hề có lộ ra chút ý định nhận sai. Sau một lúc lâu, hắn lại nói: “Ngươi đi tìm lại ba sư đệ của mình, đem tâm pháp này truyền lại cho bọn hắn!!!”. Lục Thừa Phong lên tiếng đáp ứng “Dạ”. Lại nói: “Hành tung của Khúc sư đệ cùng Phùng sư đệ thì đệ tử vẫn chưa tìm ra, còn Vũ sư đệ thì đã chết nhiều năm rồi!”. Hoàng Dược Sư trong lòng đau sót, đôi mắt tinh anh tỏa sáng lại bắn thẳng đến trên người Mai Siêu Phong, nàng ta thì không nhìn thấy, nhưng người bên ngoài nhìn ra đều cảm thấy run sợ. Hoàng Dược Sư lãnh đạm nói: “Siêu Phong, ngươi không chỉ đại ác, mà còn đại khổ. Vừa rồi khi lão họ Cừu kia nói ta đã chết, ngươi cuối cùng còn có thể khóc ra vài giọt nước mắt, còn muốn thay ta báo thù. Vì vài giọt nước mắt đó của ngươi, ta cho ngươi sống thêm vài năm nữa.”

Mai Siêu Phong ngàn vạn lần không nghĩ sư phụ lại có thể tha cho chính mình như vậy, vui sướng lộ ra, dập đầu bái tạ. Hoàng Dược Sư nói: “Tốt, tốt!”. Tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên người nàng ta ba chưởng. Mai Siêu Phong đột nhiên cảm thấy trong ngực hơi hơi đau đớn, kinh ngạc đến suýt ngất đi, run giọng kêu lên “Ân sư, tội của đệ tử đáng chết, cầu xin người ân chuẩn lập tức giết chết đệ tử đi, đừng bắt đệ tử phải chịu đựng khổ hình!!!”.

Nàng năm xưa có nghe chồng mình nói qua, sư phụ có một bộ Phụ Cốt châm ám khí độc môn, chỉ cần đưa tay vỗ nhẹ nhàng trên người của địch nhân, châm kia sẽ lập tức xâm nhập vào trong da thịt, chặt chẽ găm vào xương cốt bên trong. Trong châm lại có độc dược, dược tính chậm rãi phát tác, sáu ngày một lần, khi huyết mạch vận hành, sẽ khiến cho người ta đau đớn kịch liệt, nhưng lại không thể chết được, phải tra tấn đến một hai năm sau thì mới độc phát mà chết. Nếu muốn vận công để ngăn cản, thì sẽ càng đau đớn khổ sở hơn gấp trăm lần, sẽ giống như lửa còn châm thêm dầu, càng ngày càng đau đớn kịch liệt. Nhưng phàm là người có công phu, khi bị như vậy phản ứng tự nhiên là mạnh mẽ vận công, biết rõ là sẽ phải chịu đựng đau đớn mãnh liệt hơn, biết rõ là lần sau phát độc sẽ mạnh hơn, nhưng vẫn không thể không thể ngừng lại. Mai Siêu Phong biết chỉ cần châm một cây châm là đã tiến vào địa ngục trần gian, huống chi là ba cây? Nàng hướng cây roi sắt trong tay đánh mạnh vào đầu của mình. Nhưng Hoàng Dược Sư đã ra tay, chặn lại roi sắt, lạnh lùng nói: “Muốn làm gì? Muốn chết cũng không dễ dàng!!!”

Mai Siêu Phong muốn chết không được, nghĩ thầm rằng “Sư phụ tất nhiên là muốn ta phải chịu khổ đau, sẽ không để cho ta có thể chết tiện nghi như vậy!!!”. Nàng ta không khỏi lộ vẻ u sầu, cười hướng Quách Tĩnh nói: “Đạ tạ ngươi đã một đao giết chết trượng phu của ta, hắn chết thực là thoải mái tự tại!!!”

Hoàng Dược Sư lại nói: “Độc tính của Phụ cốt châm phát tán rất chậm, một năm sau mới bắt đầu phát tác. Bốn sư huynh đệ Khúc, Lục, Vũ, Phùng đều là vì ngươi mà chịu tội, ngươi đi tìm Linh Phong và Mặc Phong về đây, lại đi tra tìm thử người nhà của Miên Phong, tất cả đều đưa đến Quy Vân sơn trang này ở. Đây là điều kiện thứ nhất.”. Mai Siêu Phong liền đáp ứng. Lục Thừa Phong nghĩ thầm rằng “Cái này ta có thể làm được, để ta đi cho”. Nhưng hắn thừa biết tính tình của sư phụ, nên không dám lên tiếng. Hoàng Dược Sư ngửa đầu hướng lên trời, nhìn sao bắc đẩu trên trời, chậm rãi nói: “Cửu Âm Chân Kinh là do các người tự ý lấy đi tập luyện, không phải do ta phân phó dạy dỗ các ngươi luyện, ngươi tự mình tập luyện thì nên biết phải làm sao rồi!”. Im lặng một chút, lại nói: “Đây chính là điều kiện thứ hai!”. Mai Siêu Phong nhất thời không hiểu rõ ý của sư phụ, cúi đầu trầm tư một lát, sau lại giật mình, run giọng nói: “Sau khi hoàn thành điều kiện đầu tiên, đệ tử sẽ đem Cửu Âm Bạch Cốt Trảo cùng với Tồi Tầm Chưởng phế đi!!!”.

“Điều kiện thứ ba, Thừa Phong cùng với Siêu Phong hai người trong một năm này ngẫm lại xem sư phụ của các ngươi có bao nhiêu bản lĩnh, đến tột cùng là có thể hay không bị Toàn Chân thất tử giết chết. Một năm sau đến đảo Đào Hoa nói cho sư tỷ các ngươi nghe, nếu đáp án đó làm cho nàng vừa lòng thì các ngươi một lần nữa sẽ được trở về sư môn, bằng không thì các người đừng bao giờ tự nhận mình là người của đảo Đào Hoa nữa!!!”.

“Sư tỷ?”. Ba huynh muội Hoàng thị sửng sốt, khi nào thì họ có thêm một người sư tỷ?

“Niệm Từ lại đây!”. Hoàng lão tà hướng về hướng núi giả hô to.

Khi Mục Niệm Từ từ tốn đi ra từ chỗ núi giả, Hoàng lão tà lại nói: “Các ngươi tự nhiên có thể để ột cái tên không ra gì lừa đảo, làm cho ta ở trước mặt nàng ta mất hết mặt mũi. Cho nên ta quyết định thu nàng nhập môn làm đại đệ tử. Là các ngươi hại ta thật mất mặt, vi sư cũng khiến cho các ngươi càng mất mặt hơn. Ngoan ngoãn kêu nha đầu mới mười mấy tuổi là sư tỷ đi!!!”

“Kêu ta đến đây làm gì?”. Niệm Từ lên tiếng hỏi.

“Ngươi không phải là nói bọn hắn không hiểu biết gì về sư phụ của mình sao? Ta cho bọn hắn một năm thời gian để tìm hiểu, một năm sau ngươi đến khảo hạch bọn chúng xem bọn chúng có thể hay không một lần nữa trở về sư môn!!!”.

Niệm Từ liếc mắt một cái, khi nào thì mình lại có một sư phụ thế không biết, quên đi! Chừa cho hắn chút mặt mũi đi, Đảo Đào Hoa hôm nay đã đủ mất mặt rồi! Hơn nữa Hoàng lão tà cũng không phải người hiền hậu, không nên đắc tội đến hắn!!!

“Niệm Từ ra mắt sư phụ. Xin chào Lục sư đệ, Mai sư muội, Dung nhi sư muội!”. Nàng nói xong lại thi lễ thăm hỏi, tài nghệ của bọn hắn đều cao hơn mình, nên tạo quan hệ tốt trước.

Hoàng lão tà rất vừa lòng với cách cư xử của Niệm Từ, không như đám đệ tử kia vừa rồi làm hắn mất hết mặt mũi.

Ba người kia vội vàng hoàn lễ, cung kính gọi nàng một tiếng sư tỷ.

“Ta nói trước, ngay cả thân sinh cha mẹ ta thì ta vẫn chưa quỳ lạy qua, đừng nên trông đợi ta quỳ bái ngươi!”. Niệm Từ tiên lễ hậu binh, vừa mới bái sư đã ngay sau đó dội nước lạnh vào Hoàng lão tà.

“Biết, vi sư không trông cậy ngươi có thể hành lễ với ta!”. Hoàng Dược Sư đã muốn ý thức được chính mình về sau thời điểm buồn bực khẳng định sẽ ngày càng nhiều.

Loading...

Xem tiếp: Chương 03-04

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Đừng Yêu Em

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10



Hãy Đi Cùng Tớ

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 27