Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng Chương 41: Chương 41
Chương trước: Chương 40: Chương 40
Không lâu lắm, Uyển Như đi Phục Lịch Đường tìm bà bà hỏi chút chi tiết chuyện chuẩn bị lên đường, cũng định tìm tất cả cơ hội nói bóng nói gió động tĩnh những ngày nay của Tiếu Dương.
Không ngờ, đúng lúc đề tài mới nói đến vấn đề đầu tiên đã nghe phía ngoài truyền đến giọng nói của Tiếu Dương Nhạc: "Mẫu thân, Thiên gia cho phép con đưa người trở về kinh -- ơ, Như Nương cũng ở đây à?"
"Ưmh." Uyển Như hơi không được tự nhiên nhìn Tiếu Dương đỉnh đạc vọt vào cửa, ở dưới cái nhìn soi mói của bà bà “ân cần” rót cho hắn chén nước trái cây, đang muốn cống hiến khăn lụa của mình để cho hắn lau mồ hôi, thị tỳ của Quận chúa lại lập tức dâng lên khăn và một chậu nước sạch nóng hổi.
Uyển Như yên lặng nhìn phu quân mình rất thản nhiên rửa mặt, sau đó phất tay đuổi thị tỳ lui, nàng đột nhiên cảm thấy mình nên học hỏi bà bà cái gì là phong thái, quản hạ nhân thế nào, tránh cho đi nhà chồng ở kinh thành, mất thể diện nhà mẹ đẻ.
"Aizz, vừa đúng không cần phải nói hai lần, Thiên gia cho phép ta mang hơn tám trăm quân sĩ hộ tống mẫu thân hồi kinh, Như Nương cũng muốn đi, đúng không?" Tiếu Dương biết những lời này hoàn toàn không cần trả lời, uống một hơi cạn sạch nước trái cây ngay sau đó lại hỏi: "Hai người tính toán mang bao nhiêu thị tỳ? Con phải tính toán tăng thêm đội ngũ khác."
Hơn tám trăm cũng còn chưa đủ? Uyển Như nhìn trời suy nghĩ, nhà mình tới vùng biên cương là có bao nhiêu người hộ tống tới? Hình như là năm mươi hay sáu mươi gia đinh? Không nhớ rõ, dù sao không có trên trăm.
"Không định mang quá nhiều, hỗn loạn thêm chuyện cho con." Thanh Giang quận chúa rất đau lòng nhi tử, vỗ nhẹ nhẹ lưng Tiếu Dương cười đáp: “Vú già hay những người khác thì nhiều nhất cũng chỉ hai trăm.”
Dứt lời, hai người đều nhìn về Uyển Như, nàng khẽ há miệng, lại sống chết không có cách nào nói chữ “mười” đã lăn tới bên miệng ra khỏi miệng.
Một phần hai mươi, ha ha. Ngoại trừ lúng túng cười “ha ha” ra, Uyển Như thật sự không tìm được từ khác có thể hình dung được tâm tình vô cùng nhức cả trứng của mình lúc này.
Của hồi môn Thôi gia cho nàng gồm thị tỳ trẻ và trẻ con người già thêm những người khác thì cũng không tới ba mươi người! Ra cửa bên ngoài lại không quét dọn đình viện ... Chuyện phiền toái, cần có nhiều người phục vụ như vậy sao?
"Như vậy thì, trừ thị tỳ cận thân hạ nhân của Như Nương ra thì thêm nữa năm mươi người nữa." Thanh Giang quận chúa trước khi nàng mở miệng đã nói, rất khéo léo hiểu lòng người sắp xếp nói: "Từ trong công đưa ra ba mươi lăm thị tỳ, mười vú già, mười gia đinh. Vốn là lúc các con thành thân nên chuyển những người này qua, chỉ vì tam lang yêu thích yên tĩnh, bên trong viện cũng không thích hợp dùng người nên không an bài, hôm nay ra bên ngoài không thể so với trong nhà, nên phô trương vẫn phải làm, không thể ít hơn nữa rồi."
"Tạ ơn mẫu thân." Câu tạ ơn của Uyển Như vô cùng thành khẩn, nếu không phải bà bà này không lo bị mất mặt lại rất kịp thời nói ra, nàng cũng hoàn toàn không biết loại đẳng cấp thế gia xuất môn thì năm mươi người là phù hợp thấp nhất -- mặc dù là nữ nhân Thôi gia, nhưng đáng tiếc cả hai kiếp đều là đồ nhà quê không thể nào xuất môn, quá bi thống rồi.
"Vậy cũng được, vậy hai trăm năm sáu nhé? Vậy con mang một nghìn hai trăm quân sĩ vậy là đủ rồi, quá nhiều người sợ Thiên gia mất hứng." Tiếu Dương ăn hai cái bánh ngọt trong đĩa, nhét vào trong miệng hàm hàm hồ hồ hỏi: "Mẫu thân, hai người đã nói xong chưa?

Xem tiếp: Chương 42: Chương 42