Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng Chương 42: Chương 42

Chương trước: Chương 41: Chương 41



Đến đình nghỉ mát, Thôi thứ sử người chuyên bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh lại dùng một loại thái độ gần như khúm núm đón Quận chúa, lời nói đặc biệt cung kính, nở nụ cười rực rỡ khác thường, cả hai kiếp rồi Uyển Như cũng chưa bao giờ thấy được bộ dáng của phụ thân mình như vậy.

Ông khách khí đến nỗi ngay cả Thôi Văn Khang cũng cảm giác gò má mình giật giật, tốt xấu gì cũng là con trai trưởng của Thừa Tướng? Quận chúa này cũng là bà bà của con gái ruột ông? Cần gì phải đặt mình ở địa vị "Hạ thần" ti tiện kia chứ?

"Ta nghe nói. . . . . ." Tiếu Dương nhìn đủ loại hành động của nhạc phụ mình không khỏi lặng lẽ cúi người ở bên tai Uyển Như nói nhỏ: "Đại ca ta nói, ban đầu lúc rước dâu ca ca nàng thiếu chút nữa nhổ nước miếng lên mặt huynh ấy, vẫn kiên trì muốn ta tỉnh mới có thể bái đường, sau đó thật sự không có cách nào khác huynh ấy mới dùng thủ đoạn uy hiếp."

". . . . . ." Uyển Như thật thà quay mặt sang nhìn về phía phu quân mình, nói: "Làm phiền nói trọng điểm."

“Trọng điểm ư, nghe nói tính tình mẫu thân của nàng cũng đặc biệt tốt.” Tiếu Dương thở dài một tiếng im lặng nói: "Ta sai rồi, ta không nên cảm thấy nàng vô cùng dịu dàng, đại cữu huynh cũng không nên quá trung hậu, hai huynh muội các nàng thành ra như vậy coi như không tệ rồi, đặc biệt xuất sắc, thật sự."

"Từ măng xấu có thể mọc ra trúc tốt? Cám ơn đã khen." Uyển Như cười khổ đón nhận lời khen của Tiếu Dương, trong cổ họng lại có một búng máu vô cùng muốn phun lên mặt hắn.

Mặc dù từ này hàm súc nho nhã, nhưng rõ ràng là đang nói tam lang đã từng cảm thấy Uyển Như và Văn Khang là một người hèn nhát và một người khù khờ! Hơn nữa còn là một đời của hai người sẽ không tốt lên được, đây thật là, quá ghê tởm!

Đáng tiếc, tam nương tử lại không có cách nào phủ nhận chuyện này được, đây thật là, quá -- bi thương.

Thật ra thì, nếu như Thôi thứ sử không phải người nhu nhược không có chủ kiến cũng sẽ không bị Trương thị nắm được, hoặc là nói nếu không phải tính tình ông đặc biệt tốt, Tiên Bình Nhạc Quận Vương phi cũng sẽ không giao nữ nhi cho ông.

Mọi chuyện luôn có tính hai mặt, chiếm chỗ tốt thì nhất định sẽ có chỗ xấu, những ngày sau này có được hay không vẫn phải dựa vào chính mình tự tay làm ra.

Trong khoảng thời gian phụ thân và bà bà nói chuyện trao đổi, Uyển Như ngộ ra chân lý này, rồi sau đó nàng lại không thể không đón nhận một sự thật càng bi thảm hơn.

Chuyện phát triển sau đó quả nhiên như Tiếu Dương đoán, Tạ Tuấn Dật mặt dày mày dạn dính vào, muốn đi theo đám bọn hắn cùng trở về kinh, hộ tịch gã ở Tạ gia, tuy cũng không trực tiếp ở kinh đô và địa khu vùng lân cận nhưng cách chỗ gã không xa, hơn nữa đám người Tiếu Dương cũng đang trên đường trở về kinh, muốn cự tuyệt thật sự không tìm được lý do thích hợp, hơn nữa, cái tên mặt dày này đã chuẩn bị hành lý xong hết rồi. . . . . .

Vì vậy, Tiếu Dương không thể không đen mặt nhìn hành lý và tôi tớ của Tạ biểu ca tỏ ra thịnh tình mà mời gã, Tạ Tuấn Dật hớn hở đồng ý đề nghị đồng hành này.

Quyết định này khiến cho Uyển Như buồn bực muốn gãi tường, không, nói chuẩn xác, nàng đã gãi tường, khi người ngựa lên đường nàng liền chui vào trong xe ngựa dành riêng cho phu thê bọn họ, đuổi thị nữ đi một mình ôm lấy đệm dựa mềm hung dữ nện lên trên.

"Sao vậy, đánh đệm dựa xả giận?" Tiếu Dương không kêu dừng xe ngựa, trực tiếp khẽ chống một tay rồi hai chân nhảy lên, vén rèm lên không lý do cười.

Lúc trước hắn còn tưởng rằng giữa thê tử và biểu ca của nàng có chuyện gì đó, hôm nay vừa nhìn, rõ ràng là chàng có ý thiếp vô ý, thậm chí, Tạ Tuấn Dật cũng không động lòng, chỉ là háo sắc trời sinh mà thôi.

"Không thể nghĩ biện pháp đá gã đi sao?" Uyển Như đau khổ nhìn về phía Tiếu Dương, phờ phạc rã rượi nói: "Thiếp không thích nhìn thấy gã, tự cho là tài tử Ngụy Tấn luôn phóng khoáng từ trong xương rồi lại cực kỳ nịnh bợ, gã có loại phong độ của nhân sĩ văn nhân chân chính ư? Giống Thương Nhĩ gió vừa thổi cái là dính lên ngay, không biết xấu hổ!" (Thương Nhĩ có tên gọi là ké đầu ngựa, là một loại thực vật trong họ cúc, nếu muốn biết là gì thì bạn hãy lên gg nhé)

"Ha ha, hình dung này không tệ. Nhưng đáng tiếc, đá đi sao không một lần vất vả suốt đời nhàn nhã?" Tiếu Dương cười xong lại bĩu môi bất đắc dĩ buông tay nói: "Không phải lần trước ta cũng mặt lạnh “mời” được gã đi sao, lúc này còn chưa dính sát vào. Dù sao cũng là thân thích lại là người Tạ gia, cũng không cách nào trực tiếp kéo ra ngoài đánh quân côn đúng không?"

"Vậy làm sao bây giờ? Còn phải cung cấp thức ăn thức uống nữa ư?" Uyển Như cảm giác nếu phu quân mà gật đầu, cho dù nàng bị đánh một trận cũng sẽ ném đệm dựa đi đánh nhau với hắn.

"Một chủ tử bốn tôi tớ thì ăn được bao nhiêu? Ăn của ta sớm muộn cũng phải phun ra, lấy của ta cũng phải trả trở lại. Xem ta là kẻ ngu sao? Nịnh nọt không nên quá rõ ràng, Hừ!" Tiếu Dương nghĩ đến Tiếu Húc nói ban đầu Tạ Tuấn Dật vì tửu sắc mê hoặc hoàn toàn không quan tâm đến Uyển Như, sắc mặt không khỏi nghiêm lại.

Rồi sau đó, hắn lại lập tức ôm ái thê nhẹ giọng cười nói: "Dù sao cũng không cần nàng tiếp đãi, nên làm gì thì làm, để Đại Lang nhức đầu đi. Ví như, vào lúc này chúng ta có thể làm chút chuyện có ý nghĩa."

". . . . . ." Uyển Như vùi đầu nhìn bàn tay đang di chuyển xuống dưới ở cổ áo mình, Hồng Châu ở trước ngực đột nhiên bị một kéo lấy thì nhỏ giọng cắn răng hỏi: "Chuyện này là chuyện “có ý nghĩa”?"

"A, đối với ta mà nói, vô cùng có ý nghĩa!" Tiếu Dương ôm Uyển Như chậm rãi đặt lên đệm êm, biết mà còn hỏi: "Có câu bụng no thì nghĩ đến XX. Ừm, trước mắt ta đang ở trạng thái này."

No bụng thì nghĩ đến chuyện dâm dục! Uyển Như hoàn toàn im lặng, hoàn toàn không ngờ hắn lại có thể chuyển đề tài nhanh như vậy.

Đẩy hai cái lại hoàn toàn không đỡ được tiết tấu tiến công của Tiếu Dương, xe này cách âm lại quá kém, Uyển Như cũng có thể nghe tiếng cười nói của thị nữ bên ngoài, nói cách khác, nàng không nhịn được rên rỉ vài tiếng thì người có tâm tư sẽ nghe được hết.

Nghĩ như thế, nàng không thể không đè giọng xuống cự tuyệt nói: "Ban ngày đấy, vẫn còn ở trong xe ngựa -- chàng nhịn một chút được không?"

"Trong xe ngựa không phải vừa vặn sao? Đung đung đưa đưa, ta đung đưa lắc lư thế nào cũng không gây chú ý." Tiếu Dương lấy lý như đương nhiên đáp, "Hơn nữa, trời quang sáng sủa, rất kích thích, không, rất lãng mạn."

". . . . . ." Trong

Loading...

Xem tiếp: Chương 43: Chương 43

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Chân Tình Ngàn Năm

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 105


Có Tòa Hương Phấn Trạch

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Im miệng và hãy hôn em đi

Thể loại: Trinh thám, Ngôn Tình

Số chương: 30


Bắt Trẻ Đồng Xanh

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 26


Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình

Số chương: 50