41 “Thật ra tao cũng rất thích…” Lục Cương còn định nói gì đó nhưng dây xích nước bỗng nhiên siết lại, trong nháy mắt, cái đầu xanh sẫm bị vặt lìa khỏi cổ, bay vút lên không trung.
42
Thanh Phong từ trên không rơi xuống bên cạnh Sở Diệm.
Sở Diệm cố nhịn đau đẩy đầu nó ra.
Giữa làn nước, long hồn đau đớn vùng vẫy, bóng rồng vốn đã mỏng manh, nay lại mỗi lúc một trở nên mơ hồ.
43 Sở Diệm chưa từng nuôi con nhưng có cảm giác hắn bây giờ chẳng khác đang nuôi con là mấy, thức khuya dậy sớm hầu hạ chăm nom, khó khăn lắm lúc gần sáng mới ngủ được tí xíu, chưa kịp nằm mơ đã bị chuông báo thức inh ỏi reo bên tai, báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu.
44
Người cho tôi bạch thủy làm tay áo,
Tôi dùng chúng nhuộm thắm máu đôi tay,
Dẫu có giết cả thiên hạ,
Phụ cả thiên hạ,
Cũng phải chở che người phúc thọ mãi bền lâu,
An gối một phương.