141
Hoằng Vượng và Hoằng Huy chơi với nhau từ nhỏ, tình cảm rất tốt, mỗi lần Dận Chân nhìn thấy chúng, đều sẽ nhớ đến hình ảnh y và Dận Tự thuở bé, có giận thế nào cũng vơi đi phân nửa.
142
Dù sao Khang Hy tuổi cũng đã cao, đầu đau nhức óc là chuyện thường, ông xưa nay chú trọng dưỡng sinh, bệnh nhẹ cũng sẽ gọi Thái y đến chẩn trị, chẳng qua bệnh lần này thế đến như thác đổ, như nghiền cây đạp cỏ mà đánh bại ông, ba tháng sau lễ vạn thọ, vị vua vốn đã ốm yếu nay lại gầy hơn, gương mặt trước kia được chăm chút cẩn thận loáng cái giăng kín nếp nhăn, đến cả tóc mai cũng không ngăn được nhuốm bạc, nét già bộc lộ ngày càng rõ.
143
Làm phụ tử nhiều năm, thậm chí còn nhiều hơn người khác trọn một đời, Dận Tự vẫn không thể phỏng đoán rõ ràng tâm tư của Khang Hy.
Nếu nói Khang Hy không có tình phụ tử với nhi tử, đó là không thể nào, chẳng qua đằng sau sự dịu dàng ấy, vẫn ẩn giấu tâm tư sâu không thể dò của bậc đế vương, cho nên dần dà về sau, Dận Tự không còn ôm kỳ vọng hay oán hận giống như trước nữa, chỉ đối đãi với ông như một Hoàng đế.
144
Dận Tự vừa vào cửa, đã cảm thấy bầu không khí có điều không ổn.
“Chẳng lẽ Hi Hiền lại gặp vận may không tốt, đừng nói là đặt cả nhà đấy. ” Dận Tự thấy sắc mặt Đới Đạc không tốt, chọc ghẹo.
145
Tháng bảy năm Khang Hy thứ năm mươi, Phủ Viễn Đại tướng quân Dận Trinh dẫn quân di chuyển đến Cam Châu, ý định đánh thẳng vào Y Lê, tiêu diệt Sách Vọng A Lạp Bố Thản nagy một lần, trên đường thỉnh thoảng gặp vài nhóm phản quân nhỏ, toàn bộ bị diệt sạch, nhưng vào lúc này thì ảnh hưởng do hành trình dài bắt đầu xuất hiện, đại quân trùng trùng điệp điệp, nhân số đạt hơn mười vạn, đồng nghĩa lương thảo tiêu hao mỗi ngày rất nhiều, hậu phương chẳng mấy chốc xuất hiện tình trạng không đủ lương thảo để tiếp tế, lại thêm Sách Vọng A Lạp Bố Thản cực kỳ gian xảo, trốn đông trốn tây, liên tiếp mấy tháng, không bắt cả được bóng gã.
146
Đông Quốc Duy là hoàng thân quốc thích, đồng thời là nguyên lão được Khang Hy nể trọng, đương nhiên nằm trong danh sách gia yến Trung Thu, chỉ là lúc tiệc tàn, ông bị giữ riêng lại, nói là việc nhà, cũng chính trong quãng thời gian ngắn ngủi đó, tinh thần Khang Hy đột ngột trở nên sa sút, còn đâu vẻ khỏe khoắn trên buổi tiệc, Đông Quốc Duy thấy tình hình không ổn, đang định đi truyền Thái y, đã thấy Khang Hy ngất đi mà không hề có dấu hiệu báo trước.
147
Thập Tứ A ca Dận Trinh, thân là Bối lặc, được sắc phong Đại tướng quân vương, bản thân đã có thân phận siêu việt, dù mấy năm nay Thập Tứ được không ít hoàng thất đại thần ủng hộ, nhưng Khang Hy không chỉ không tỏ ý phản đối, thậm chí còn cho Thập Tứ lãnh binh xuất chinh, hơn mười vạn binh mã, nhậm chức Phủ Viễn Đại tướng quân.
148
Y theo lễ chế, Hoàng Thái hậu vốn phải chuyển đến Từ Trữ Cung, nhưng Đức Phi chỉ đáp lại rằng, bà ở Vĩnh Hòa Cung đã nhiều năm, không muốn chuyển đi, vì vậy nhất quyết không chịu, Dận Chân hết cách, đành phải thuận theo ý bà, sửa sang Vĩnh Hòa Cung theo tiêu chuẩn dành cho tẩm cung của Thái hậu, để Hoàng hậu tần phi gia quyến hoàng thân quốc thích đến thỉnh an.
149
Lúc Thập Tứ phụng lệnh hồi kinh, đem ấn giám Đại tướng quân giao cho Bình Nghịch Tướng Quân – Diên Tín, nhưng dù sao thì Diên Tín cũng không có thân phận hiển hách như Thập Tứ A ca, không đàn áp được đám Vương gia Mông Cổ, ông giam chân được Sách Vọng A Lạp Bố Thản, nhưng không ngăn được lòng lang dạ sói của một người khác, chính là La Bặc Tàng Đan Tân.
150
“A mã!” Hoằng Vượng vội vàng vỗ lưng giúp hắn thuận khí.
Dận Tự ngừng sặc, dở khóc dở cười hỏi nó. “Con học được câu này từ đâu?”
Sự giảo hoạt chợt vụt qua mắt nó, cười ngu nói: “Nói vậy trong phủ sẽ không có Kế phúc tấn ạ?”
Dận Tự chỉ cần nhìn thôi đã nhận ra suy nghĩ trong cái đầu nhỏ của nó rồi, vươn tay nhéo má nó rồi kéo qua hai bên, thầm tiếc nuối mặt thằng con mình không còn mập mạp như thời còn bé, tuy xúc cảm vẫn tuyệt như trước.