21 Xe ngựa đi một ngày một đêm, rốt cục tới Cửu Vân cung.
Trở lại chốn cũ, tâm tình cũng là không giống.
Cố Hiểu Đao nghĩ đến những người lúc trước mắng hắn là phản đồ từ nay về sau đều sẽ cung kính hắn, tâm tình cực kì sung sướng.
22 Bách Thảo đường ngay tại phía sau núi Cửu Vân cung, mà thời gian đến sau núi chỉ cần một nén nhang chứ không có khoa trương một canh giờ như Tứ Cửu nói!
Rất nhanh Cố Hiểu Đao đã biết mình sai lầm rồi.
23 Cung chủ nhẹ nhàng đè đầu hắn lại, quát: "Đừng nhúc nhích. "
Bằng không khó bảo chứng ngươi có thể làm ra chuyện gì? Cố Hiểu Đao nắm một đà tóc, tầm mắt vẫn duy trì trợn lên, hồ nghi nhìn hắn.
24 Ba người ngã làm một đoàn, nhất thời khó có thể bò dậy.
Hai người bị đặt ở phía dưới vẻ mặt thống khổ, Diêu Ẩn nói: "Độc y ngươi mau đứng lên. . . "
Cố Hiểu Đao vừa nghe vậy, lập tức thả lỏng thân thể, duỗi thẳng tứ chi nằm ở trên người hai người.
25 Gần tới hừng đông Cố Hiểu Đao mới có thể chợp mắt, câu nói sau cùng trước khi ngủ mê man là: "Nói tốt là có bệnh không tiện nói ra đâu. . . "
Sắc mặt cung chủ tối sầm, đem Cố Hiểu Đao đang rụt ở trong chăn đưa lưng về phía hắn mà ngủ trở mình lại.
26 Cố Hiểu Đao gắn gượng nâng mí mắt lên, ". . . Vậy ngươi đáp ứng?"
Cung chủ nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn, "Ngươi sẽ không chết. "
Cố Hiểu Đao: "Ngươi đừng chuyển hướng đề tài.
27 Tay kia đặt ở trên cổ hắn chậm chạp không hề động.
Thánh y ở một bên nói: "Có cần ta giúp ngươi một phen không?"
Đậu má, chúng ta thật sự là sư huynh đệ? Thù này ta nhớ kỹ!
Cung chủ chậm rãi rút tay về, suy sụp nói: "Bổn cung không hạ thủ được, trên đời này thế nhưng còn có người ta không hạ thủ được.
28 Hôm sau.
Cố Hiểu Đao chống thắt lưng ngồi ở trên giường, oán hận nói: "Ta đói bụng. " Thanh âm của hắn vốn là tục tằng, một khi oán hận, càng có vẻ hung thần ác sát.
29 Cố Hiểu Đao bất mãn nói: "Sư huynh, sao ngươi lại ở ngoài cửa nghe lén. . . "
Thánh y đầu tiên là sửng sốt, sau đó ngửa mặt lên trời cười ha ha, tiếng cười ha ha này có thể lược bớt số lượng từ!
Cố Hiểu Đao mặt lạnh nói: "Ngươi cười cái gì!"
Thánh y vừa cười vừa nói: "Thanh âm của ngươi.
30 Vài canh giờ sau, đoàn người tới U châu.
Thánh y nói nơi này là nơi thương tâm của hắn, sống chết cũng không nguyện dừng lại U châu, cung chủ cũng vì nắm chặt thời gian chạy đi, lệnh Chu Tước mua chút thức ăn, rồi tiếp tục chạy đi.
31 Cung chủ lạnh mặt, giải huyệt đạo trên người hắn, ném cho hắn một bao lương khô, "Ăn xong thì nghỉ ngơi đi. "
Hữu hộ pháp từ trên đất đứng dậy, cầm lương khô, vẻ mặt ngây ngô cười, ngây ngô mà gọi một tiếng "Đại ca".
32 PHUN! LÊN! MẶT! CUNG! CHỦ! RỒI! LÀM! SAO! ĐÂY!
Trong đầu Cố Hiểu Đao nhanh chóng lướt qua các loại phương án giải quyết một lần.
Phương án thứ nhất: Đánh đòn phủ đầu.
33 Thánh y hừ lạnh một tiếng: "Người trong nhà không biết, lại biết người ngoài. "
Cố Hiểu Đao cũng hiếu kỳ nói: "Sao ngươi biết hắn là cung chủ Cửu Vân cung?" Chẳng lẽ là trang phục của cung chủ rất kinh điển?
Thiếu niên từ trong lòng ngực lấy ra một quyển sách, lật hai trang, dựng thẳng lên cho mọi người xem, "Nhìn đi, được vẽ trên Anh Hùng phổ.
34 Bên tai là tiếng binh khí đang giao nhau, Cố Hiểu Đao bị chặn ngang vắt ở trên cánh tay cung chủ, giống như đang ngồi trên đám mây lúc thì phóng như bay lúc thì đột nhiên cao đột nhiên thấp, cả người đều hỗn độn.
35 "Thực xin lỗi, đột nhiên ta nhớ tới còn có chuyện chưa nói với cung chủ. " Cố Hiểu Đao dùng cả tay chân bò hướng ngược lại.
Tiểu sư đệ yên lặng nắm lấy mắt cá chân của hắn, "Sư huynh a, những lời kia của ngươi, chờ xem xong bệnh rồi nói cũng không muộn a.
36 Cung chủ yên lặng nhìn Cố Hiểu Đao, bỗng nhiên cười nói: "Không phải chỉ là hao tổn nửa thành công lực thôi sao, cho dù bổn cung chỉ còn ba thành công lực, cũng là có thể thu thập những con kiến đó.
37 Cung chủ xoa nhẹ giúp hắn một hồi, hỏi: "Có đỡ hơn chút nào không?"
Cố Hiểu Đao thử hoạt động tay chân một chút, gật đầu nói: "Đỡ hơn nhiều rồi *moah moah*.
38 Uống vào khởi tử hồi sinh tuyệt xử phùng sinh chuyển nguy thành an diệu thủ hồi xuân hoàn, Cố Hiểu Đao còn nhung nhớ tư vị hưng phấn và bất an, miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.
39 Cố Hiểu Đao đang muốn nói người cứu mình chính là tiểu sư đệ và cung chủ, căn bản không có chuyện của Bình sư phụ, lại bị ánh mắt của cung chủ ngăn lại.
40 Cố Hiểu Đao đang xuống lầu, nghe được câu nói kia của tiểu sư đệ không khỏi từ trên thang lầu ngã xuống, chạy hai ba bước tới, run rẩy chỉ vào tiểu sư đệ nơi: "Ngươi.