21 Trời sáng, Lý Chính đột nhiên mở mắt.
Trền đầu, bầu trời nhuốm màu xám xanh, mặt trời vẫn chưa lên, gió trên sông khẽ thổi tung màn, anh cả đêm không mộng.
22 Cánh quạt điều hòa rơi ‘loảng xoảng’ xuống đất, trong khoang thuyền tối đen như mực, không nhìn thấy cái gì, mắt không thể nhìn, xúc giác và thính giác càng nhạy cảm hơn.
23
Chu Diễm cũng ngủ không được ngon giấc.
Cửa sổ thấp, người bên cạnh nằm nghiêng ở trong, vừa vặn có thể chống mưa hắt vào. Giấy các-tông bị hắt mạnh vào nên chơi lung lay thoáng động, giống như lúc nào cũng có thể bị đánh rớt.
24 Cô không nhận ra được nhãn hiệu của đồng hồ, cũng không nhìn ra được tốt hay xấu qua bề ngoài. Kim của đồng hồ đã dừng lại, Chu Diễm lật qua lật lại để xem
"Lý Chính, ở đây có một cái đồng hồ!"
Lý Chính đang định đưa gỗ cho công nhân sửa chữa, nghe thấy Chu Diễm nói, hỏi: "Đồng hồ gì?"
"Không biết là của anh hay là của chú Lưu? Nó mắc kẹt ở phía dưới này.
25 Một đám thanh niên chạy xa, từng người dừng lại, chống tay xuống đầu gối thở dốc.
Đứa từng trải nhất nói: "Mệt quá. . . Mệt chết bố mày rồi. Mẹ kiếp làm cái gì vậy, còn bày đặt phòng bị!"
Đứa trẻ mặc áo đầu lâu bỏ khẩu trang xuống: "Phòng khói mù thôi mà.
26 Đêm hè mát mẻ, một hơi nóng phá cửa sổ xông vào.
Tiếng ù tai vang lên rầm rầm, ý thức Chu Diễm trống rỗng, có từng quả cầu lửa bay về phía cô, ngay cả hai mắt cũng nóng lên, nóng đến mức cô không mở ra được.
27 Trên thuyền, Chu Diễm ngắm nhìn phương xa.
Ngày đó, Nghiêm Phương Phương nói với cô: “Ôi, cái lời dạo đầu này mẹ em dùng đã hai năm rồi, sao còn chưa thay đổi chứ, còn đi qua 18 tỉnh nữa, rõ ràng là còn chưa đi qua cả bờ sông bên kia!”
Mà chỉ chớp mắt thôi, cô đã đứng trên sông Trường Giang rồi.
28 Trên mặt xi măng khô ráo, xuất hiện một vũng nước đọng.
Chu Diễm ngồi dưới đất, cúi đầu vặn quần áo trên người, nước giống như một dòng suối nhỏ, chảy về phía mặt đất, cuối cùng chỉ còn chảy tí tách.
29 Cái bàn lớn còn chỗ trống, Lâm Thái cũng không khách khí, kéo một cái ghế đến, ngồi vào giữa chú Lưu và Lý Chính.
“Ôi chao, thức ăn cũng không tệ nhỉ!” Lâm Thái chia thuốc là cho mấy người đàn ông trên bàn, chia đến Tiểu Lý, nói, “Khuôn mặt mới hả, xưng hô như thế nào?”
Chú Lưu nói: “Đây là người mới trên thuyền của chú, Tiểu Lý và vợ của cậu ấy.
30 Mưa to, bến tàu Khánh Châu như được bao phủ bởi một màn sương mờ, đây là lần đầu tiên sau khi sửa chữa mà trời đổ mưa. Tiếng nước mưa tạt vào cửa kính làm cho Chu Diễm cảm thấy thật mới lạ.
31 Ba người mang theo nước mưa dính trên nền đất bước vào. Chu Diễm ở ngoài cửa chùi chân xong, bèn đi theo mấy người đó vào trong.
Nhà hàng không lớn lắm, chỉ có khoảng hơn mười cái bàn, trên bức tường gạch ba màu đỏ, xanh, xám treo đủ các loại tranh sơn dầu, tràn ngập phong cách của nước ngoài.
32 Cô gái đứng dưới ánh đèn, cách ăn mặc hơi khác biệt, cũng không mang túi xách, nhưng nhìn đã không còn yếu ớt như đêm đó, anh còn nhớ rõ dáng vẻ nửa đêm đối phương đứng ở cửa đồn công an nói ‘Tôi lạc đường’
Chuyện đó là lúc anh vẫn còn ở trong sở với đàn anh, đến giờ anh đã chuyển đi nới khác, không ngờ được điều đến Khánh Châu, mà còn gặp lại được cô, trước sau cũng chỉ hớn mười ngày.
33 Cả đời người dài dài ngắn ngắn, ngắm phong cảnh, ăn món ngon, hỉ nộ ái ố tham sân si, tất cả đều giống nhau.
Vương Lân Sinh từng xem qua một vài quyển sách, nói rằng mỗi ngày người bình thường sẽ nháy mắt ít nhất một vạn lần, sau đó anh suy nghĩ, mỗi một con mắt mở ra, thế giới sẽ khác đi, bởi vì mặt trời di chuyển, không khí di chuyển, cuộc sống vẫn tiếp diễn, nói như vậy, mỗi ngày đối với anh sẽ là một vạn cảnh vật khác nhau.
34 Radio trên xe giao thông đưa tin đoạn đường ngập nước, nhắc nhở các tài xế thay đổi tuyến đường chạy, Chu Diễm ôm túi sách, ngồi ở trên xe Lâm Thái tiến về phía “Ti Amo“.
35 Đứng ở cửa, nghe rất rõ tiếng mưa rơi, tiếng mưa rơi trên sàn tàu giống như gõ vào đầu óc con người, vừa ầm ỹ vừa bực bội.
Chu Diễm cúi đầu, hai tay đan vào nhau ở sau lưng, mũi giày cọ cọ trên sàn nhà tạo thành một vệt bùn, tới khi nghe thấy tiếng cửa nhà vệ sinh đóng lại cô mới ngẩng đầu lên.
36 Sau khi những cơn sóng lớn cuồn cuộn qua đi, mặt sông cũng bình tĩnh lại.
Gió đêm gào thét, gõ vào cửa sổ, Lý Chính hôn Chu Diễm, ôm cô trong ngực, vuốt ve mái tóc cô.
37 Cảm giác này giống như một mùa hè nào đó xa xưa, sau giấc ngủ dài, anh nghe thấy những âm thanh dễ nghe nhất của mùa hè, tiếng mưa, tiếng ếch kêu, tiếng ve, tất cả cùng nhau ngân vang, tựa như mottj khúc hát ru.
38 Cô nắm tay rất chặt, đầu ngón tay hơi đỏ lên, nếu không phải cô mới cắt móng tay thì có lẽ cô đã đâm chảy máu bàn tay mình rồi.
Lý Chính cầm lấy tay cô, khẽ nhéo hai cái, hỏi Vương Lân Sinh: “Chuyện gì xảy ra?”
Vương Lân Sinh nhìn Chu Diễm, thấy cô không nói một tiếng thì anh nói: “Là thế này, buổi sáng hôm trước có một vụ án gây tai nạn bỏ trốn, dựa vào camera giao thông thì chiếc xe gây tai nạn là xe tải màu trắng, chúng tôi xét biển số xe thì thấy chủ sở hữu là Lý Mai, mẹ của Chu Diễm.
39 “Báo thành phố Quảng Dương”, ngày 12 tháng 6 năm 20xx, tít trang đầu ‘Nghiệm thu sửa chữa đê điều của thành phố’, tiêu đề rất lớn.
Chu Diễm trở mình một chút.
40 Tiếng mưa rơi tí tách, nghe lâu sẽ giống như một bài hát ru, trái tim cũng dần dần yên tĩnh hơn.
Hồi lâu, Chu Diễm nói: “Đêm đó, mẹ em hôn mê một lúc rồi tỉnh lại, chỉ một vài lần như thế, sau đó bà luôn luôn tỉnh táo, nhưng mà không nói gì với em, thậm chí em còn không biết.