301 Vương Minh lúc này đang ngồi trong phòng VIP của nhà hàng B, ánh mắt có chút mê mẩn nhìn Thư Kiều ngồi đối diện. Mặc dù hắn biết Thư Kiều rất đẹp nhưng thật không ngờ rằng những gì hắn biết về nàng mới chỉ là một phần trong vẻ đẹp của nàng ta mà thôi.
302 Vương Minh nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ bừng lên vì tức giận của nàng, hắn đối mặt với ánh mắt trợn lên đầy uy hiếp của nàng nhưng cũng không có chút gì sợ hãi cả.
303 “Hơn 300 người kích phát. Xem ra lần tuyển quân này chất lượng rất tốt. Chú làm tốt lắm, anh rất hài lòng”Vương Minh nghe thấy có nhiều thành viên như vậy kích hoạt được nội khí thì rất vui mừng, cũng không keo kiệt gì liền tặng cho Lê Minh Đức một câu khen thưởng.
304 “À vâng”Lê Minh Đức cười cười sau đó chỉ vào người thanh niên phía sau nói. “Giới thiệu với anh, đây là Bùi Hải Quân, năm nay 21 tuổi, từng là lính đánh thuê ở khu vực Trung Đông, hiện giờ đang đảm nhiệm vai trò tổng huấn luyện viên kiêm người đứng đầu cơ sở huấn luyện của Hắc quân”Vương Minh nghe xong Lê Minh Đức giới thiệu người thanh niên tên Bùi Hải Quân này từng làm lính đánh thuê ở Trung Đông thì thoáng giật mình nhưng rất nhanh trở lại bình thường.
305 Bùi Hải Quân suy nghĩ một lát rồi gật đầu đáp:“Nếu em nhớ không nhầm thì có vài địa điểm thích hợp với yêu cầu của anh”Vương Minh nghe xong có địa điểm thì hớn hở nói:“Vậy thì tốt, tranh thủ lúc mọi người chưa đến chúng ta nhanh chóng đến đó khảo sát một chút”Lê Minh Đức và Bùi Hải Quân thấy bộ dạng hừng hực khí thế của Vương Minh thì hai người bốn mắt nhìn nhau, tuy rằng cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không nói gì liền cùng với Vương Minh lên xe.
306 Nhìn hai người Lê Minh Đức và Bùi Hải Quân rời đi, Vương Minh cũng chưa đi vào bên trong, hắn vẫn đứng đó bởi vì hắn cảm giác dường mình hắn chuẩn bị thiếu thứ gì đó vào ngày mai thì phải.
307 “Leo núi?”Nguyễn Đại Dương kinh ngạc hỏi. Thực ra hắn không xa lạ gì với cái leo núi bởi hắn dù sao cũng là bộ đội đặc công xuất ngũ, cũng đã luyện tập qua leo núi.
308 “Được rồi, chú đã hiểu rõ nhiệm vụ chưa?”Vương Minh nhìn Bùi Hải Quân hỏi. Bùi Hải Quân gật đầu nói:“Em đã rõ”“Rõ rồi thì tốt, lát nữa chú lập tức đi bố trí đi, nhớ là phải giữ bí mật nhé nếu như mà bị lộ ra thì chiều này đúng là hết trò vui để chơi rồi”“Anh yên tâm em sẽ tuyệt đối giữ bí mật”“Anh tin tưởng chú”Vương Minh rất hài lòng trước biểu hiện của Bùi Hải Quân, tươi cười vỗ vai của hắn.
309 Buổi chiều…Đợi mọi thành viên ăn trưa ngủ nghỉ xong xuôi hết, Vương Minh lệnh cho bốn người Nguyễn Đại Dương, Hồ Tuấn Anh, Đinh Xuân Lâm và Bùi Thanh Tùng tập trung tất cả thành viên của đội mình tại sân thể dục phía trước khu ký túc xá.
310 “Dựa theo thứ tự bốc thăm thì đội một sẽ xuất phát từ hướng Đông, ba tổ còn lại sẽ lần lượt xuất phát theo các hướng Tây, Nam và Bắc. Anh đã cho người kiến tạo một con đường mòn nối một đường từ bốn điểm xuất phát đến thẳng đích là thác nước nơi tiến hành huấn luyện, tất cả mọi người nhớ rằng chỉ được đi trên còn đường đất này, cấm được đi ra ngoài lộ tuyến.
311 Mọi người nghe thấy Vương Minh nói đây không phải là súng thật thì có chút không tin. Vương Minh cũng hết cách ai bảo cái khẩu súng gây mê này lại làm giống súng thật đến như vậy thế nên không còn cách nào khác Vương Minh liền phất tay nói:“Nếu các chú không tin thì có thể tự do tiến đến kiểm tra”Mọi người nghe thấy Vương Minh cho phép kiểm tra thì bốn mắt nhìn nhau sau đó có hai người bước ra khỏi hàng tiến lên nhận khẩu súng gây mê, nhìn nhìn sờ sờ một lúc rồi hai người gật đầu xác nhận nói“Đúng là thiết kế bên trong không giống với súng thật, đặc biệt là ổ đạn”Vương Minh gật đầu với hai người ý nói hai người có thể trở về sau đó nhìn những người đang đứng trước mặt nói:“Được rồi, bây giờ mọi người tiến vào trong trực, bên trong mỗi trực thăng đều có các thùng gỗ đựng súng, mỗi người lấy một khẩu cùng với ột số lượng đạn gây mê ình đi”“Vâng”Đáp một tiếng sau đó từng người từng người một tiến lên trực thăng của nhóm mình lấy súng và đạn.
312 Nghĩ nghĩ không hiểu sao Nguyễn Đại Dương lại nhớ đến những lời nói của Vương Minh, hắn giật mình nghĩ chẳng lẽ những cái bẫy này là do Vương Minh bố trí.
313 Được thủ hạ nhắc nhở thì Nguyễn Đại Dương mới giật mình nhận ra. Quả đúng là như vậy, hai nhóm dò đường một và hai lúc đầu hiện giờ đã bị đống cạm bẫy lúc trước giữ chân hết rồi, bây giờ trong tay hắn chỉ còn lại thành viên của nhóm ba mà thôi.
314 Đứng tại một chỗ cách thác nước không xa, Vương Minh đôi mắt chăm chăm nhìn vào đám người Nguyễn Đại Dương, nở nụ cười rất ư là tà các lẩm bẩm:“Hi vọng các chú đừng có giở mánh khóe gì bằng không thì đừng trách anh nha”Nói xong, hắn rút bộ đàm trong túi, liên lạc với Bùi Hải Quân.
315 Đội hai, đội ba và đội bốn của Hắc quân đến được thác nước thì cũng đúng lúc Nguyễn Đại Dương sơ sẩy rơi từ trên thác nước xuống. Nhìn thấy cánh này tất cả những thành viên của ba đội không hẹn mà cũng trợn tròn mét, sắc mặt có chút tái tái.
316 Hồ Anh Tuấn khoắc tay nói:“Cần gì phải cảm tạ, đây là thứ mà chú đáng phải nhận. Chú cứ thử nghĩ xem nếu như không phải là chú đột nhiên phát hiện ra cái con đường đất bí mật này thì liệu đội hai của chúng ta có hi vọng gì lấy được cái lá cờ kia xuống không?”“Vâng vâng”Người đội viên kia vâng dạ đáp.
317 Nhìn thảm cảnh trước mặt của thành viên Hắc quân, Lê Minh Đức sững sở rất lâu mới tỉnh lại. Vội vàng tiến đến gần những thành viên này kiểm tra. Một lát sau thì hắn đứng dậy rồi thở phào một cái, cảm giác trong lòng nhẹ nhõm hơn hẳn bởi vì qua vừa rồi kiểm tra, hắn biết những người này chỉ là đang bị hôn mê mà thôi, không hề có gì nguy hiểm đến tính mạng cả.
318 Mà khi kinh ngạc qua đi, hai người không biết như thế nào mà cùng cảm thấy lạnh cả người. Đương nhiên cũng giống như lúc trước, nguyên nhân cũng khác nhau.
319 Đinh Xuân Lâm dẫn theo mười thủ hạ đi theo đúng hướng mà Lê Minh Đức đã chỉ cho hắn, quả nhiên là có một con đường đất được che giấu sau đám cây rậm rạp bên cạnh tháp.
320 Lúc này Đinh Xuân Lâm có một cảm xúc muốn chạy trốn. Đương nhiên không phải là hắn chạy trốn mà là ười người thủ hạ phía sau chạy trốn bởi vì hắn biết cho dù hắn chạy kiểu gì thì không chạy được hình phát, hắn nghĩ rằng Vương Minh chắc sẽ không nhớ được mặt mũi diện mạo của mười người kia nên cho dù khi trở về Vương Minh có truy cứu thì chắc cũng không tìm ra được mười người này với cả chỉ cần một mình hắn gánh chịu tất cả là mọi việc được giải quyết êm xuôi.
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Đô Thị
Số chương: 38