41 Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, Ngạn Lạc Thường mỗi ngày đều chăm chỉ uống thuốc Kiêm Gia kê cho, Yến Phàm Vũ cùng Quân Khiêm luôn bồi bên cạnh. Hết thảy bình yên.
42 Rất nhanh đã đến một năm…
Một năm ước định…
Cái gì ? Cái gì ước định… ?
Một năm…
Một năm sau hắn sẽ rời đi…
Hắn ? Ai ? Rời khỏi ai ?
*****
Mở choàng hai mắt, nhìn thấy đầu tiên chính là khung cảnh quen thuộc trong phòng.
43 Bạch Lộ y quán, Quân Khiêm một chưởng nặng nề đập vào mặt bàn, tất cả mọi người đều không có lên tiếng, kể cả Yến Phàm Vũ : ‘Các ngươi nói Lạc Thường bị bắt cóc là sao ? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì ?’
‘Quân Khiêm, ngươi bình tĩnh một chút !’ Đổng Nặc ở bên cạnh ra sức khuyên ngăn, muốn làm cho Quân Khiêm bình tĩnh hơn.
44 Phòng ốc rống trải, Ngạn Lạc Thường cứ ở trong điều kiện như vậy mà ngây người mất một ngày. Lãnh Sát đem mình nhốt lại là có mục đích gì, uy hiếp Yến Phàm Vũ chăng? Vẫn còn đang chìm trong những suy nghĩ, cửa bỗng nhiên mở ra.
45 Yến Phàm Vũ cùng Lạc Sở Khí theo đúng hẹn tới ngọn núi phía thành Nam. Tứ bề vắng lặng, không một bóng người lai vãng, cơ hồ là yên lặng đến đáng sợ.
“Các ngươi đã tới…” Lãnh Sát mỉm cười từ phía sau tảng đá lớn đi lại “Đã lâu không gặp, Lạc Sở Khí…”
“Thật là ngươi, Lãnh Sát…” Bạn cũ gặp mặt, không hề có cảm giác cao hứng, về phía Lãnh Sát, có thể coi như căm hận khôn xiết.
46 ‘Ta…như thế nào…’
Mình giết Yến Phàm Vũ…giết y…giết y… Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại ya nghĩ ấy, Ngạn Lạc Thường trong nháy mắt hiểu được, Yến Phàm Vũ quan trọng thế nào đối với hắn.
47 Phụ thân, Thường Nhi không nghe theo lời người nói.
Thường Nhi đã chính tay bóp nát hạnh phúc của mình rồi.
Không còn Yến Phàm Vũ, cuộc sống này tựa địa ngục.
48 Quân Khiêm thật làm cho người ta bội phục vì nhanh tay nhanh chân. Chỉ trong một thời gian ngắn đã chuẩn bị xong các thứ, từ xe ngựa, y phục, thuốc thang.
49 Từ lúc Ngạn Lạc Thường sinh hài tử đến nay đã qua một thời gian. Trong thời gian ấy, rất nhiều biến cố đã xảy ra, thế lực của Tần Thọ bị Tiêu Dao sơn trang tiêu diệt từng chút một, đến nay dường như đã không còn gì đáng ngại.
50 Thoắt cái sáu năm đã trôi qua….
Tại khoảnh sân nhỏ sau hậu viện, một thân ảnh nho nhỏ đang ráng hết sức đuổi theo quả bóng.
Đột nhiên, trước mặt xuất hiện một bóng đen, đem quả bóng nhặt lên, cười tủm tỉm đưa cho đối phương: ‘Vũ nhi, cho ngươi…’
Hài tử kia cẩn cẩn dực dực nhìn cái người lớn hơn mình vài tuổi ở trước mặt.
51 Đêm hè, bầu trời một mảnh yên tĩnh. Lạc Thường lẳng lặng nằm ở góc nhà, ngờ ngác nhìn bóng đêm đen kịt.
Từng làn gió thoảng qua, mơn trớn da thịt. Thực thoải mái, mí mặt nặng dần…
Một cảm giác quen thuộc xông lên trong tâm trí.