21 Sáng sớm, ánh nắng theo khe cửa tiến vào trong phòng. Trên chiếc giường vừa trải qua một đêm mây mưa, giờ khắc này, có một con người đang say sưa ngắm nhìn một người khác đang gối lên tay mình mà say ngủ.
22 Về sau, hai người cũng không đề cập tới chuyện phát sinh hôm đó nữa mà bảo trì quan hệ mập mờ. Bất quá, Ngạn Lạc Thường hiểu, cho dù không nói tiếng nào, Yến Phàm Vũ như trước vẫn hảo hảo chiếu cố mình, mà chính hắn cũng sẽ quý trong thời gian một năm ước hẹn quý giá này.
23 Mọi người trong Phi Yến sơn trang tinh thần tựa hồ như rất thoải mái, Thích Bá mang theo Tâm Xảo đều tất bật chuẩn bị cho ngày đầy tháng của tiểu Mộ Thanh thiếu gia.
24 Trong đại sảnh, Yến Phàm Vũ xem bọn hạ nhân chạy qua chạy lại, bề bộn công việc, còn đại ca, từ khi tẩu tử sinh hạ hài nhi đến nay, đều một khắc cũng không dời, chiếu cố cẩn thận.
25 Mộ Hạ cùng Ngạn Lạc Thường mới từ ôn tuyền trở về, đã nhìn thấy Yến Phàm Vũ đi tới trước mặt “ Hạ nhi, Thường, các ngươi ở trong này a…. ” Yến Phàm Vũ đi tới, lôi kéo tay của Ngạn Lạc Thường “ Đi thôi, đi gặp can nương của ta, nàng muốn gặp ngươi….
26 Rốt cục, ngày Mộ Thanh đầy tháng đã đến, bởi vì nghĩ không cần quá phô trương, cho nên mời rất ít người, chủ yếu là bằng hữu thân cận. Liễu nương cùng Hạ Thanh Minh từ sáng sớm đã cấp Mộ Thanh quần áo mới, Mộ Hạ ở bên cũng phi thường cao hứng, mà tiểu Mộ Thanh giống như cũng biết hôm nay trung tâm chính là mình, khuôn mặt nhỏ nhắn vui tươi, hớn hở, cánh tay trắng nõn, bụ bẫm không an phận nhích tới, nhích lui.
27 “ Ngươi, lão gia hỏa này, rốt cục cũng đến, như thế nào, vì tìm người xưa mà ngay cả đồ tôn cũng không thèm để ý!” Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Liễu nương, Thanh Minh ôm Tiểu Mộ Thanh, cùng Mộ Hạ cũng theo đó tiến vào.
28 Bận rộn nguyên một ngày, Tiểu Mộ Thanh sớm đã không chịu được, cuộn mình tại trong lòng Hạ Thanh Minh an an ổn ổn ngủ đến không biết trời đất gì, thỉnh thoảng còn chính mình dùng chân đá đá vài cái, bộ dạng đáng yêu cấp Thanh Minh cùng Liễu nương cười không ngớt.
29 Sáng sớm hôm sau, Lạc Sở Khí cùng Yến Phàm Vũ và Mộ Lăng Phi li khai sơn trang. Nhìn theo bóng lưng ngày một xa của Yến Phàm Vũ, Ngạn Lạc Thường trong lòng thầm cầu nguyện.
30 Mộ Hạ dưới sự bảo hộ của Ngạn Lạc thường thuận lợi một mình tiến vào trong trang, nhanh chóng hướng đến chỗ Hạ Thanh Minh: “ Nương…nương…bất hảo…!”
Hạ Thanh Minh đang giúp Mộ Thanh thay y phục, nghe được tiếng hét thất kinh của Mộ Hạ liền khoonh chậm trễ chạy ra: “ Hạ nhi, làm sao lại vội vàng, hấp tấp như vậy.
31 Bách Hoa cốc, bốn mùa đều như mùa xuân, hồ điệp bay lượn, ong mật bận rộn trong vòm cây. Một nam nhân tầm gần tam tuần đang lúi húi kiếm tìm cái gì đó trong đám cây cỏ, từng chút một, thật chuyên tâm.
32 Tạm thời buông xuống công việc của Tiêu Dao sơn trang, Mộ Lăng Phi cùng Yến Phàm Vũ thúc ngựa một đường trở lại Phi Yến sơn trang. Vừa về đến nơi, hai người giống như là bay vào đại sảnh, chỉ nhìn thấy Hạ Thanh Minh và Mộ hạ cứ như vậy ngơ ngác ngồi ở một chỗ.
33 “ Ân…!”
Phảng phất nghe được âm thanh gì đó, Ngạn Lạc Thường hướng sau lưng nhìn lại.
“ Làm sao vậy?” Quân Khiêm đang hái thuốc, thấy lại liền quay lại hỏi thăm Ngạn Lạc Thường.
34 Gần một tháng trôi qua, không tin tức. Phi Yến sơn trang thời gian này đều bao trùm một bầu không khí trầm lặng. Hạ Thanh Minh ngoại trừ chiếu cố Mộ Hạ cùng Mộ Thanh, chính là một mình lặng lẽ đứng trong vườn.
35 Cảnh vật trong thành thực sự rất phồn hoa, người qua người lại đông như kiến làm cho Quân Khiêm thập phần lo lắng cho Ngạn Lạc Thường, bên vịn bên đỡ, cẩn thận từng bước đi.
36 Quân Khiêm cẩn cẩn dực chiếu cố Ngạn Lạc Thường, điều này làm cho Đổng Nặc càng thêm hoài nghi tên này có phải có điều gì đó đang lừa mình: “ Quân Khiêm, tiểu tử này, mau nói cho ta biết, nàng là ai?”
“ Ha ha, chúng ta là huynh đệ, ta cũng không lừa ngươi.
37 Vừa về tới ý quán, tiểu nhị đã thông tri với Kiêm Gia rằng Quân Khiêm đã trở về, mà cùng lúc đó, Đổng Nặc cũng tiến tới nghênh đón: “ Sư phụ đã trở về!”
“Ân… Nặc nhi, ta nghe nói Quân Khiêm đã trở về?”
“Đúng vậy, hắn đã đi hái thuốc về, bất quá, hắn có mang về một người, hy vọng ngài giúp hắn chữa khỏi bệnh cho người đó.
38 Bạch Lộ y quán, bốn người đang cùng nhau ngồi trong đại sảnh. Quân Khiêm đứng sau lưng Ngạn Lạc Thường, thoải mái mà ngắm người trước mặt. Kiêm Gia nhàn nhã nhấp một ngụm trà, Đổng Nặc thì ngoan ngoãn đứng ở một bên.
39 [ Ta sẽ chờ ngươi ! ]
Ai? Là ai?
[Thường…. ta thích ngươi…. ]
Ai ? Ngươi đến tột cùng là ai ?
Người ở trước mắt nhưng dường như lại rất xa, vươn tay ra mà không cách nào có thể chạm được vào.
40 Hai người cứ lẳng lặng như vậy mà ngồi trên nóc nhà, không nói, không hành động, chỉ đơn giản là tựa vào nhau mà hạnh phúc đến khôn cùng. Từng cơn gió nhẹ thoảng qua, mơn trớn da mặt, Ngạn Lạc Thường quay sang, nhìn nam nhân đang nhắm mắt bên cạnh, trong nội tâm không khỏi cảm thấy ấm áp.