41 Chỗ cắm trại ở bên ngoài Thương Tín sơn, xa xa sơn thế tương đối bằng phẳng, tuy ít hùng kì chi tư, nhưng hơn vài phần tú thái chi mỹ. Trời xanh bao la, những ngọn núi gợn sóng nối tiếp nhau, nhạt thành một mảnh tro bụi.
42 Thất Dương Sơn, ánh trăng sáng rọi, bóng cây đu đưa. Trong rừng chỉ toàn là đầu người, đuốc cháy hừng hực, ánh sáng màu hồng sôi sục như mạch máu giữa dòng dục vọng sắp dâng lên.
43 Thương Dịch Thiên xoa xoa thái dương, hắn vừa mới thoát ra khỏi cái nghị sự đầy tranh cãi kia. Trước mắt mấy phái đang đóng quân ở phụ cận cầu treo, tuy nói Thất Dương Cung bị vây, nhưng dù sao mấy phái cũng khó có thể tấn công qua được, cầu treo là nơi hiểm yếu, phòng thủ kiên cố, một khi có người xuất hiện, lập tức vạn tên bắn ra, chớp mắt có thể bắn người ta thành cái tổ ong, là vị trí hiểm yếu của Thất Dương Cung, cũng là nơi phòng thủ vô cùng nghiêm mật.
44 Đầu rất đau, cảnh vật bốn phía hiện lên như thước phim điện ảnh, mơ hồ, hơn nữa còn lộn ngược, tiếng gió vù vù xẹt qua bên tai. Qua một lúc, ý thức Thi Hiểu Nhiên mới thanh tỉnh đôi chút, phát hiện bản thân đang bị người ta khiêng trên vai, một người vác nàng phi nhanh, phía sau còn có hai tùy tùng canh giữ, trông y phục của bọn họ thì có lẽ là người của đội ngũ tập kích lúc trước.
45 Trăng tròn lên cao, khắp nơi sáng rọi, ánh trăng như thủy triều cuồng cuồng trên mặt đất, nán lại giữa núi rừng, sơ ảnh hoành tà, tinh tế khuếch tán, rừng cây âm u tỏa ra màu sắc u ám, thỉnh thoảng nhìn thấy bóng hình xinh đẹp dưới trăng, giống như cô gái xấu hổ khiếp sợ dùng quạt tròn che nửa khuôn mặt.
46 Ánh nắng ấm áp giữa trưa tỏa ra như đôi tay ấm áp vuốt ve đại địa, ngói lưu ly màu vàng cao lớn sáng lòe lòe dưới ánh mặt trời, hoa văn của tượng điêu khắc bằng gỗ trên cây trụ hành lang trông rất sống động, mái cong cao gầy của cung điện giống như chim ưng dũng mãnh giương cánh muốn bay.
47 Giao thừa ngày đó, Cố Nam Viễn tặng nàng một khối lệnh bài, cười bảo:“Qua năm mới này, ta không biết nên tặng ngươi hồng bao thế nào là tốt, hay ngươi cầm vật này xem có thuận mắt mình không.
48 Quản sự của Trầm Hoa điện hiện nay họ Trịnh, võ công tốt, tính cách hòa ái dễ gần, chỉ là tuổi đã lớn, không muốn tiếp tục chém chém giết giết nên liền đoàn tụ với người nhà trên núi Trích Tinh Phong, giữ chức quản sự, quản lý thu xếp gọn gàng, ngăn nắp toàn bộ sự tình lớn nhỏ.
49 Đào hồng liễu xanh, oanh phi yến vũ, trái tim Thi Hiểu Nhiên từ nôn nóng trở về bình tĩnh, không còn mỗi ngày đều mong ngóng Cố Bắc Viễn ngày nào đó sẽ xuất hiện, cũng không đi thăm hỏi, hắn vẫn luôn ở núi Trích Tinh Phong, hai người chỉ cách nhau mấy dặm mà thôi, dường như vẫn ở bên nhau.
50 Sau một hồi gặp Cố Bắc Viễn, khẩu vị của Thi Hiểu Nhiên cũng theo đó mà tốt lên, nghĩ đến hai người còn có thể ăn thêm chút thịt, liền chạy đến phòng bếp kêu hai đĩa điểm tâm, lúc bưng khay vào nhà nàng nhìn thấy Cố Bắc Viễn cầm quyển sách, mặt như ngọc oánh, trong con ngươi đen sẫm có ánh sáng lóe ra, trong lòng nàng buồn bực, sách gì mà thú vị thế chứ.