41 “Tiểu Nhiên, ở lại được không?” Lục Vũ Hạo chắn trước cửa, không cho bọn họ rời đi. “Tôi với cậu không có khả năng. ” Mục Nhiên có chút bất đắc dĩ. “Cậu đừng náo loạn nữa có được không?” “Một cơ hội cũng không thể cho tôi sao?” Sắc mặt Lục Vũ Hạo rất khó nhìn.
42 Bị Lương Viễn Triết ôm vào ngực, Mục Nhiên thật hạnh phúc, như cún con cọ cọ hắn. Lương Viễn Triết cúi đầu, hôn thật mạnh lên đôi môi khiến mình ngày đêm mong nhớ, triền miên quyến luyến, cả hô hấp đều trở nên nặng nề.
43 Trên đường về nhà Lương Viễn Triết, Mục Nhiên luôn suy nghĩ phải đối mặt với cha Lương như thế nào. Lúc đến nơi lại phát hiện những bất an lúc nãy đều là uổng phí – trong nhà trống rỗng.
44 Ở quân doanh ngàn dặm xa xôi, Lương Viễn Triết cũng đang rất sốt ruột. Hai năm trước bản thân mình đang theo học đại học lại trực tiếp nhảy vào quân doanh, sau đó lại bị chuyển tới đội đặc chiến tiền tuyến, cho nên cơ hội liên lạc với Mục Nhiên càng ngày càng ít, nhung nhớ thì càng lúc càng nhiều.
45 Ở quân doanh ngàn dặm xa xôi, Lương Viễn Triết cũng đang rất sốt ruột. Hai năm trước bản thân mình đang theo học đại học lại trực tiếp nhảy vào quân doanh, sau đó lại bị chuyển tới đội đặc chiến tiền tuyến, cho nên cơ hội liên lạc với Mục Nhiên càng ngày càng ít, nhung nhớ thì càng lúc càng nhiều.
46 Sau khi ở thành phố D vài ngày, Lương Viễn Triết liền mang Mục Nhiên trở về nhà. Nắng sau trưa chiếu qua cửa sổ, Mục Nhiên đứng ở phòng bếp rửa hoa quả, Lương Viễn Triết giúp cậu cột chặt tạp dề, từ phía sau ôm lấy cậu hôn hôn.