21 Bởi vì Mục Nhiên choáng váng đầu cho nên vẫn nằm trong chăn, cho đến giữa trưa cũng không chịu rời giường. “Dậy ăn cơm. ” Lương Viễn Triết xốc chăn lên.
22 Chuyện xảy ra sau đó, Mục Nhiên không có một chút ấn tượng nào. Ký ức duy nhất là chỗ phía sau bị xé rách đau đớn, sóng sau xô sóng trước, như là thuỷ triều trong bóng đêm, khiến cho bản thân không thể trốn được.
23 Lần đầu tiên ăn cơm cùng gia đình Lương Viễn Triết, Mục Nhiên khó tránh khỏi khẩn trương, hơn nữa chú Lương vẫn rất nghiêm túc, vì vậy cậu càng thêm khẩn trương, kết thúc một bữa cơm cũng chưa ăn được bao nhiêu.
24 Trận đấu kết thúc với chiến thắng dành cho đội khách, Lương Viễn Triết cảm thấy chính mình biểu hiện cũng không tệ lắm, vì thế theo thói quen nhìn về phía khán đài, lại phát hiện bảo bối nhà mình đã biến mất.
25 Tuy rằng Lương Viễn Triết đã cố gắng nhẹ nhàng hết sức, nhưng buổi sáng hôm sau khi rời giường, Mục Nhiên vẫn cảm thấy mông đau thắt lưng cũng đau. “Bảo bối, hôm nay đừng đi học nhé?” Lương Viễn Triết ôm cậu.
26 Lương Viễn Triết cầm di động Mục Nhiên, mở danh bạ ra lưu một vài số điện thoại vào. “Làm gì vậy?’ Mục Nhiên hỏi. “Bọn họ đều là bạn tốt của anh. ” Lương Viễn Triết trả điện thoại lại cho cậu.
27 Thời gian nhanh chóng trôi qua, rất nhanh đã đến kỳ thi cuối kỳ, Mục Nhiên rất vui vẻ ôm khung ảnh, nằm trong chăn cười ngây ngô. Lương Viễn Triết tâm tình cũng tốt, đã tính toán từ trong lòng từ lâu, sau khi gặp mặt phải cho cậu kinh hỉ như thế nào.
28 Sau khi ăn xong bữa sáng, Mục Nhiên ở phòng bếp rửa chén, Trình Nặc ngồi xổm trước cửa đổi giày, muốn trở về nhà lấy ít bánh quy cho Thư Khắc. Vừa xuống cầu thang liền gặp một người đàn ông trung niên, mặc tây trang màu đen, tóc được chải tỉ mỉ, có chút không hợp với khu chung cư cũ nát này.
29 Có Trình Nặc bên cạnh, nhưng ngày nghỉ lê thê này cũng không quá khó khăn với Mục Nhiên, chỉ là vào đêm dài yên tĩnh sẽ có những tưởng niệm không thể ức chế mà nảy mầm, chèn ép trong lòng có chút đớn đau.
30 Mục Nhiên còn chưa kịp hỏi hắn vì sao lại xuất hiện, môi cũng đã bị bịt lại chặt chẽ, nụ hôn hung ác mà bá đạo hạ xuống. Cho đến khi chấm dứt, cả người cậu đều choáng váng.
31 Buổi nói chuyện kết thúc với không khí không vui vẻ chút nào, cha Lương bỏ lên lầu, mẹ Lương sợ ông tức giận tăng huyết áp, cũng nhanh chóng lên theo.
32 Cha con Tô Siêu Mĩ đưa Mục Nhiên đến một nhà hàng rất sang trọng, vì vậy Mục bảo bảo có chút khẩn trương, chỉ ngồi bên cạnh bàn ôm chén trà uống, cũng không dám nói chuyện.
33 Tuy rằng cha mẹ Lương đã nửa ngầm đồng ý, hai người vẫn không dám làm càn như trước. Sau khi ăn xong bữa sáng, Mục Nhiên liền thúc giục Lương Viễn Triết mau mau về nhà.
34 Ăn cơm xong, Mục Nhiên liền tự giác cáo từ, lại bị mẹ Lương gọi lại. “Nếu đã đến đây rồi, thì đi xem nó đi. ” Mẹ Lương mềm lòng. “Tiểu Viễn ở phòng 0312.
35 Tư thế này quá mức khó khăn, Mục Nhiên cả phía sau lưng cũng bắt đầu đỏ lên, tay đỡ trước lồng ngực hắn không dám di động. Trong mắt cậu cũng phủ đầy một tầng hơi nước, như một tiểu yêu tinh mê người.
36 Hôm sau, mới sáng sớm hai người đã bị morning call ở khách sạn đánh thức, Mục Nhiên rối rắm bắt lấy góc chăn, mắt buồn ngủ mông lung nhìn Lương Viễn Triết.
37 Sau khi chuyến du lịch với lớp kết thúc, hai người đều nhận được thư báo trúng tuyển. Lương Viễn Triết phải học quốc phòng, thời gian khai giảng rất sớm, cho nên khi Mục Nhiên chỉ mới qua một nửa kỳ nghỉ, Lương Viễn Triết đã phải bắt đầu đóng gói hành lý chuẩn bị xuất phát.
38 Sau khi ở bệnh viện trường học ba ngày, Mục Nhiên được phê chuẩn xuất viện. Lục Vũ Hạo không để cậu phải trở lại hệ tiếng Trung, mà cố ý nửa mời nửa lôi kéo, trực tiếp đem người mang về ký túc xá của mình.
39 Lương Viễn Triết siêu thích ăn cay, chẳng qua là đầu bếp ở trường đến từ vùng đông nam, khẩu vị đồ ăn đều thiên về đạm nhạt, khiến vị giác hắn hầu như không còn nhạy nữa.
40 Mục Nhiên là bảo bảo ngoan, bị Lương Viễn Triết bắt đi ba ngày không lên lớp, trong lòng đầy cảm giác có lỗi. Vì vậy cả đêm Mục bảo bảo đều thực tự giác ở thư viện học đến mười giờ, cho đến khi người quản lý cũng tan tầm mới thu thập này nọ về ký túc xá.