21 Ta bị bàn tay hắn nắm chặt đến phát đau, cả bàn tay trắng bệch. Dù vậy, khi nhìn vào đôi mắt vằn đỏ giận dữ của Lưu Hạ Kì, ta không hề nhận ra sự đau đớn trên tay nữa, ngây người nhìn hắn.
22 Đứng trước cổng thái miếu, nhìn bóng lưng quen thuộc trang nghiêm quỳ trong miếu, làn khói bàng bạc bay quanh như màu tóc đã điểm bạc của bà làm ta đột nhiên cảm thấy chua xót vô cùng, bước chân dừng lại không thể nhúc nhích, sống mũi dần có cảm giác cay cay tới khó chịu.
23 Vó ngựa giữa thảo nguyên xới tung từng cồn cát khô khốc, chỉ nghe thấy từng trận roi vun vút quất vào không trung, mạnh mẽ như những đứa con của thảo nguyên thực sự.
24 Ta không rõ trong lòng đang có gì khúc mắc, chỉ đơn giản là nhìn thấy nữ tử Tương Hà đó liền không thoải mái, có chút bất an không giải thích được, liền dùng toàn bộ sức lực hướng cọc gỗ đánh tới.
25 Ta tuy rất muốn gặp Triệu Yến Thư nhưng thật không ngờ sẽ gặp nàng trong hoàn cảnh như vậy. Nhìn khuôn mặt không một tia huyết sắc của nàng, tất cả liền vội vàng tiến hành chữa trị.
26 Đối với Lương quốc, cưỡi ngựa bắn cung có lẽ đã ăn sâu vào trong dòng máu họ, đó chính là thứ thể hiện khí khái nam nhi của những đứa con thảo nguyên.
27 Khi Thiên Vũ dừng ngựa, chúng ta đã đi rất xa rồi. Đó là một cái trại nhỏ, có vẻ là một loại điển hình của người dân Lương quốc. Ta cũng không có tâm tình để nhìn ngắm, chỉ lặng im theo chân hắn vào trong.
28 Ta sinh ra trong nhung lụa gấm vóc, là tiểu công chúa được sủng ái nhất của Ngạo quốc. Phụ hoàng cùng mẫu phi vô cùng thương yêu ta, dung túng còn hơn cả hoàng huynh.
29 Lên đường rời khỏi Lương quốc, tấm vải đen mỏng che trước mặt làm cảnh vật trước mắt mờ đi, cồn cát vàng cháy đã từng đi qua giờ nhìn lại chỉ còn màu đen trắng ảm đạm, trong đầu hiện lên câu thơ đã từng đọc qua:“Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.
30 Nhìn vào ánh mắt đầy tự tin của hắn, vốn định chất vấn liền bị ta nuốt trở lại trong miệng, cẩn thận suy nghĩ lại. Hành động để ta có dung mạo xuất chúng xuất hiện, lại sủng ái chẳng phải muốn đưa ta đến nơi đầu sóng ngọn gió hay sao? Ngược lại Triệu Yến Thư xưng là bảo vệ ta lại chỉ như người tiện thể được phong hào, vào cung cùng chị.
31 Từ nơi săn bắn về đến kinh thành cũng chỉ mất một ngày đường, ta ngồi trong kiệu trải thảm bông thật dày cùng Bạch Thủy, nói chuyện trên trời dưới đất cũng trở về hoàng cung.
32 Đó là điều hoang đường nhất mà ta từng thấy, ta thậm chí còn chưa tiếp xúc lâu với nàng, có thể vì suy nghĩ nhiều quá cũng nên. Lí do ta đứng ở Lãnh cung giờ này, là vì còn có chuyện cần làm rõ.
33 Ta đã muốn đẩy hắn ra, nhưng lại tham luyến cảm giác này. Nhắm mắt lại, cảm nhận vòng tay ấm áp của hắn. Tạm thời gạt đi tất cả muộn phiền cùng đau lòng.
34 Một màn tung hứng quen thuộc diễn đủ, ta quay trở lại Cam Tuyền cung. Vừa bước chân vào Hồng Điệp các, Hương Trầm đã nhìn ta đầy ẩn ý khó hiểu. Trong lòng thở dài, lại chuyện gì nữa đây? Đợi cất đi áo khoác ngoài, Xuân Hoa vui vẻ đẩy cửa gỗ tiến vào, thông báo với ta : “ Nương nương, thái giám mới được phân đến đang đợi ở ngoài.
35 Tiếng hét thất thanh kéo sự chú ý của mọi người tới khu điện nghỉ ngơi phía sau, Mùi tanh nồng ta ngửi được làm bàn tay đang cầm nén nhang xiết chặt. Tất cả để xôn xao nhưng không dám đến xem, thái hậu hơi ngẩn người giây lát, lên tiếng: “ Nơi cửa phật kẻ nào cả gan làm ồn ào như vậy?” Tiếng Trương công công nhanh chóng đáp lại: “ Nô tài lập tức đi xem.
36 Chuyện xảy ra ở Điện Đại Bảo như một bì thư mật, không có bất kì tin tức gì truyền ra. Những người có mặt hôm đó cũng ăn ý không nhắc tới. Ta nôn nóng muốn biết đến cùng là có chuyện gì, dù trong lòng mơ hồ nảy sinh một dự cảm.
37 Giữ mãi mối nghi ngờ trong lòng, ta càng thêm trầm mặc. Hương Trầm thấy thế, đặc biệt chú ý đến ta. Giơ tay vớt cánh hoa hồng trong hơi nước ấm, dễ chịu rên một tiếng thỏa mãn, Hương Trầm đứng sau ta thấy vậy lên tiếng: “ Nương nương chỗ nào không thoải mái sao?” Ta bất chợt xoay người lại đối diện nàng, tỳ cằm lên thành dục đũng, hỏi lại: “ Hương Trầm, ngươi nói xem, tại sao người của Sơn Cốc lại kiên trì muốn giết ta như vậy? Cũng qua rất nhiều năm rồi.
38 Từ ngày nhóm người của Hà Khiết Nhi dẫn đi, ta đã khôi phục lại rất nhiều. Tất nhiên ta bị bịt mắt suốt dọc đường, không nhìn rõ mình đang ở đâu, nhưng hiển nhiên đã tốt hơn chỗ cũ rất nhiều.
39 Lần này Lương Thiên Bảo thành thực dẫn ta đi, không nói thêm lời thừa thãi nào. Đưa ta đến một cánh cửa khác, hắn mới ẩn ý nhìn ta một cái, nói lời cuối cùng: “ Nghe nói ngươi từng là sát thủ của Huyền Thiên Sơn trang.
40 Điều ta lo sợ cuối cùng cũng xảy ra. Khi tiến đến gần thành Lục Châu, đón chúng ta vào thành là cờ của Lương quốc cắm phất phới. Thất thủ. Khi ta bị bắt đi, mọi chuyện vẫn bình thường.