1 Em là hồ ly xinh đẹp nhưng tàn ác…
Mạng người đối với em chẳng bằng một cọng rơm…
Tình cảm đối với em không hơn một nhánh cỏ…
Em làm tất cả mọi việc chỉ vì nhiệm vụ - nhiệm vụ mà Chủ nhân giao phó…
…
Nhưng từ khi nào… trong lòng em lại có anh…
.
2 1.
Sau mỗi kết thúc luôn là một khởi đầu mới.
…
Năm năm qua đối với Thế giới ngầm mà nói gần như là bị một cơn lốc quét qua. Tất cả mọi thứ đều thay đổi đến chóng mặt.
3 1.
Anh chậm rãi mở mắt, đón nhận những tia nắng ban mai dịu nhẹ mà ấm áp xuyên qua khe rèm.
Lại một ngày nữa lại đến, một ngày nắng đẹp.
Anh bước đến gần cửa sổ, đưa tay vén bức rèn lên, để ánh sáng tràn ngập căn phòng tăm tối, ánh mắt cũng nhu hòa đi vài phần.
4 1.
Tiểu Linh bé nhỏ giờ đây đã là học sinh lớp một rồi. Tuy không phải là đứa trẻ siêng năng nhất, nhưng cũng không đến nỗi bị xếp vào hàng ngũ lười biếng quá mức, cho nên ông bó nào đó rất chi là tự hào, đi đâu cũng một câu con gái tôi hai câu Tiểu Linh của tôi khiến Minh chỉ có thể lắc đầu than thở.
5 1.
- Cám ơn!
Khi anh đang định quay người đi tiếp thì phía sau vang lên âm thanh yếu ớt của một cô gái, dườn như là bị dọa không nhẹ.
Toàn thân anh liền cứng đờ.
6 1.
Anh nhíu mặt thật chặt, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào gương mặt cô gái trong bức ảnh.
Bỗng nhiên, một tia sáng rất nhỏ lóe lên trong đầu anh…
Cô vốn sinh ra ở Việt Nam, năm 4 tuổi mới cùng bà nội và bố di cư sang Anh.
7 1.
Sau khi anh đưa Tiểu Linh đi học, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc. Kì thật thì tất cả đồ đạc của cô ở đây cũng chỉ có một chiếc váy và cái ví tiền, còn lại toàn bộ những thứ khác đều từ trên trời rơi xuống.
8 1.
- Đi chơi vui không? – Anh nhướn mày.
- … - Cô vò vò vạt áo, ngước đôi mắt thiên thần đáng thương nhìn anh.
- O. O – Mỗi lần đối diện với ánh mắt này anh đều có cảm giác như bị tẩy não, chỉ có thể bất lực phẩy tay.
9 1.
Tuấn vừa tới văn phong đã thấy Minh ngồi ở đó từ lúc nào, liền quan tâm hỏi.
- Cậu tới sớm thế? Linh San thế nào rồi?
- Vẫn thế. – Minh có vẻ mệt mỏi ngả người vào thành ghế.
10 1.
Đến khi cô bình tĩnh lại thì trời đã hửng sáng. Hít sâu vài hơi lấy tinh thần, cô mím môi kéo va li ra khỏi phòng.
Lúc đi ngang qua phòng khách thì bắt gặp một thân ảnh to lớn đang nằm gục trên sô pha, đôi mắt nhắm nghiền, hai hàng lông mày nhíu chặt, cô không khỏi dừng bước, từ từ lại gần.
11 1.
Bởi vì việc tuyển người của Blood xảy ra vấn đề nên đêm nay ba người đàn ông nào đó phải làm việc cật lực đến sức cùng lực kiệt tại văn phòng trên tầng cao nhất tòa nhà Hàn Linh.
12 1.
Đến khi Nhã Di tỉnh giấc thì đã là sáng ngày hôm sau. Cô vừa cựa mình một cái đã cảm thấy không ổn, nhưng không còn kịp nữa rôi.
Rầmmm…
Người trên giường đã yên vị dưới đất, hơn nữa hình như hạ cánh cũng không được an toàn cho lắm.
13 1.
- Bởi vì… - Cô chầm chậm ngước đôi mắt sưng đỏ lên nhìn anh, bờ môi mấp máy mãi mới thốt nên lời. – Bởi vì em… em nhìn thấy… Linh Linh trở về rồi.
14 1.
Anh sững người, lập tức men theo nơi âm thanh phát ra. Cho đến khi nhìn thấy nơi góc tường một thân ảnh thu lu trong gió lạnh, anh mới dừng bước.
15 1.
Rời khỏi bệnh viện, tâm trạng Linh Linh vô cùng sa sút.
Thời gian?
Anh muốn cô cho anh thời gian?
Bao nhiêu mới đủ đây?
Một năm? Hai năm? Mười năm? Hay là cả đời?
Tình cảm của anh thay đổi rồi.
16 1.
Đứng bên ngoài phòng cấp cứu, anh sốt ruột đến phát điên rồi. Hiện tại chỉ cần nhắm mắt lại là giây phút đó sẽ hiện về, khi cô không tiếc lấy thân mình làm lá chắn bảo vệ anh.
17 1.
Từ khi cô tỉnh, thái độ của anh thật sự là… quá kì quái rồi. Anh gần như là đóng đinh ở trong phòng bệnh, động một chút là ôm cô sang chỗ này, rồi lại nhấc cô tới chỗ khác, khiến cho cô rất hoài nghi, liệu mình có bị bệnh gì nghiêm trọng hay không.
18 1.
- Nhã Di, thật ra em là ai?
- Em… - Cô vừa nói được một chữ liền cảm thấy trước mắt tối sầm, không còn ý thức.
- Nhã Di! – Anh hoảng hốt ôm lấy cô chạy thẳng về phòng bệnh.
19 1.
- Không thể tin được đúng không? – Cô nhắm nghiền hai mắt, lẩm bẩm. – Em cũng không muốn tin, nhưng sự thật thì vẫn cứ là sự thật thôi.
- Tiểu hồ ly, em giải thích cho tôi một chút.
20 1.
Pằng~
Pằng~
Hai tiếng súng gần như đồng thời vang ngay bên tai làm cô giật mình. Lại nhìn đến khẩu súng trên tay còn chưa thực sự bóp cồ liền cảm thấy sống lưng lạnh toát.