121 Một hòn đảo đơn độc. Hòn đảo đơn độc đất đai ẩm ướt, diện tích rất nhỏ, chỉ có to cỡ một sân bóng, không có sinh vật, chỉ có gốc cây nhỏ điêu linh. Ở Vô Tận hải rộng lớn mênh mông, hòn đảo đơn độc này như muối bỏ biển, nhỏ không thể nhỏ hơn nhưng mà đảo tuy nhỏ lại khiến Thạch Nham vô cùng kinh hỉ.
122 Hòn đảo đơn độc trên biển. Thạch Nham và Hạ Tâm Nghiên mỗi một người ăn một con cá nướng, tinh thần đều tốt hơn không ít. Nhất là Hạ Tâm Nghiên sau khi ăn con cá nướng no bụng, khí sắc nàng rõ ràng đã hồng nhuận hơn rất nhiều.
123 Thuyền sắt theo gió vượt sóng, chậm rãi tiến lên, trên sàn thuyền, một đám thiếu nữ thanh xuân diễm lệ, nhón chân trông về phía xa, giống như rất hiếu kỳ với bọn họ.
124 Sáng sớm ngày hôm sau. Thạch Nham chậm rãi mở mắt ra, tinh thần phấn chấn, hai mắt lóe ra quang mang. Một đêm khổ tu, Thạch Nham thần thanh khí sảng, cảm thấy thời gian qua sau khi trải qua kiếp nạn, tinh thần lực hình như có chút biến hóa.
125 Tầng thấp nhất thuyền sắt, vẻ mặt Thạch Nham ngưng trọng, gỗ lên boong thuyền kết cấu bằng gỗ. Hạ Tâm Nghiên đứng ở bên cạnh, không nói được một lời, chỉ yên lặng chăm chú nhìn động tác của hắn.
126 Tiểu Phượng đưa hai người Thạch Nham, Hạ Tâm Nghiên đến trước cửa một sương phòng trền tầng ba thuyền sắt, Tiểu Phượng đứng ở cửa, gõ cửa vào cửa cung kính nói: "Sư hộ pháp, ta đã đưa người đến.
127 "Thi nô?" Khuôn mặt Thạch Nham bình tĩnh, "Thi nô là của Thi Thần Giáo sao?""Thi Thần Giáo và Âm Dương Động Thiên rất gần nhau, đều là thế lực Võ Giả ở Đồ Tháp hải vực, mỗi một giáo đồ của tông giáo Thi Thần Giáo này đều sẽ khống thi, cũng đều am hiểu luyện thi, võ kỹ bọn họ tu luyện đa số cũng có liên quan tới khống thi.
128 Tầng dưới chót thuyền sắt. Một đám đệ tử của Âm Dương Động Thiên, đều từ bên ngoài xuống dưới, hợp lực đưa thùng gỗ lên boong tàu, vận chuyển đến chỗ chôn thi.
129 Rất nhiều nấm mồ, trải rộng trên hòn đảo nhỏ được gọi là chỗ chôn thi. Trung tâm hòn đảo, dựng đứng từng tòa thạch lâu, chính giữa thạch lâu, cũng có một nấm mồ thật lớn, có ba huyệt động rộng rãi, có thể tiến thẳng vào chỗ sâu trong nấm mồ.
130 Lăng mộ dưới lòng đất. Bên trong hai cỗ quan tài chính giữa thạch thất lớn nhất, hai bộ Thiên thi chậm rãi ngồi dậy, một luồng thi khí hung lệ, tràn khắp lăng mộ dưới lòng đất.
131 Huyết Văn giới phát ra gợn sóng thần kỳ, trong gợn sóng khắc phù văn cổ xưa, giống như người cá trong biển chậm rãi đung đưa trong gợn sóng. Hồng quang chói lọi, từ trong Huyết Văn giới phát ra, một luồng khí tức tà ác, thương lão, lan khắp lăng mộ dưới lòng đất.
132 Từng bộ thi nô từ theo ba huyệt động của lăng mộ trong lòng đất đi ra tòa thạch lâu trung tâm. Ánh trăng u lãnh, thi nô thẫn thờ đi qua đi lại, tản ra thành nửa vòng tròn tiến đến, như vây quanh một huyệt động chính giữa lại vậy.
133 Thi Thần Điện. Một tên trưởng lão của Thi Thần Giáo, ngồi ở trên quan tài khổ tu, phun ra nuốt vào năng lượng kỳ dị bên trong quan tài tản ra. Doãn Hải tâm thần không yên, trên mặt dầy đặc nếp nhăn, hiện ra nét mặt bất an.
134 Mặt trời chói chan nhô lên cao. Một con thuyền sắt theo gió vượt sóng, chạy thẳng tới hướng Viên La hải vực. Viên La hải vực ở phía trước Già La hải vực, muốn đi đến Già La hải vực, phải đi qua Viên La hải vực.
135 Ám thần điện chu thon dài sắc nhọn, như mũi khoan nhọn, đâm vào chiếc thuyền sắt hai người Thạch Nham, Hạ Tâm Nghiên ngồi. Con thuyền ám thần điện chu này cũng không biết dùng loại kim thiết nào chế thành, toàn thân đen nhánh băng hàn, đầu thuyền sắc nhọn như mũi kiếm, lại đâm mạnh vào bên trong chiếc thuyền sắt màThạch Nham ngồi, thiếu chút nữa đã phân chiếc thuyền của hai người thành hai nữa.
136 Chập tối, mây chiều đầy trời, mặt đất nhuộm một màu đỏ ừng. Trên mặt đất rạn nứt, từng khe sâu không thấy đáy rải rác khắp nơi, giống như từng vết kiếm trên thân thể con người, lúc ánh sáng chiếu rọi xuống, giống bị quét lên một tầng máu tươi đỏ sẫm, có chút quỷ dị.
137 Mọi người của Thiên Trì Thánh Địa, Đông Phương gia, Cổ gia, vừa thấy Trần Phong ra tay, cũng đều đánh ra quang mang, hoặc là lấy ra bí bảo trên người, cùng đánh về tảng băng kia.
138 Đêm dài, hàn khí từ tảng băng tỏa ra bốn phía. Từng vòng sóng gợn trong suốt, từ bên trên tảng băng khuếch tán ra, hàn khí thấu xương, lạnh vào tận xương tủy.
139 "Lúc ta khổ tu, có hàn khí xâm nhập phải không?" Thạch Nham cau mày, nhìn phía Hạ Tâm Nghiên. "Có, hơn nữa có rất nhiều", Hạ Tâm Nghiên kể lại dị thường trên người hắn lúc ban đêm cho hắn nghe.
140 Hai người Thạch Nham đứng ở ngoài ba ngàn mét, từ xa nhìn tảng băng vỡ ra, nét mặt trầm trọng. Gần đó, cũng có mười mấy tên Võ Giả phân tán, những người này giống như hai người Thạch Nham, đều là dưới uy hiếp của bốn thế lực lớn, không thể không rút lui lại.