Sáp Huyết Chương 334 335: Thừa Thiên (1 2)
Chương trước: Chương 328 329: Thống Kích (5 6)
Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 2: Quan Hà Lệnh
Chương 334 335: Thừa thiên (1 2)
Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: Metruyen
Địch Thanh gật đầu nói:
- Giặc cùng chớ đuổi. Lệnh cho quân ta tiến đến trại Tam Xuyên thì dừng lại, dựa vào địa thế Lục Bàn Sơn tiến hành phòng ngự, đề phòng quân Hạ phản kích. Lệnh cho quân và dân tại các bảo trại của Kính Nguyên Lộ tu sửa công sự, tích cực chuẩn bị chiến tranh!
Hàn Tiếu lĩnh mệnh, định lui ra thì Địch Thanh đột nhiên nghĩ tới một chuyện, bèn hỏi:
- Lần trước phái người đi Sa Châu vẫn chưa có tin tức sao?
Sắc mặt Hàn Tiếu có chút do dự rồi nói:
- Địch Tướng quân, ở xung quanh Sa Châu Đôn Hoàng, Nguyên Hạo cho trọng binh mai phục, còn phái Dã Lợi Ngộ Khất trấn thủ. Lúc này, người thường căn bản là không thể tới gần nơi đó, chớ nói chi là tìm hiểu tin tức.
Địch Thanh gật đầu:
- Tốt! Ta biết rồi. Nói các huynh đệ đi Sa Châu cẩn thận một chút, tùy cơ mà hành sự.
Hàn Tiếu lui ra, Địch Thanh ngồi trong nội đường, âm thầm suy tư.
Hóa ra sau khi quân Tống liên tiếp thất bại phải lui binh, triều đình nhà Tống hoảng hốt, không nghĩ tới cái họ gia nô Nguyên Hạo từng ban thưởng ở Tây Bắc, không ngờ hai lần đánh bại đại quốc to lớn. Triệu Trinh gọi bách quan lại tới hỏi biện pháp, không có hiệu quả, triều đình cũng đành bó tay không có biện pháp. Phạm Trọng Yêm tiến lên đặc biệt đề bạt Địch Thanh tới trấn thủ tạiKính Nguyên Lộ, bách quan phản đối, cho rằng thời gian này Địch Thanh thăng chức qua nhanh, không hợp lý. Mặc dù Triệu Trinh vẫn không quyết định, nhưng lửa cháy đến nơi, nghe thấy Địch Thanh liên tiếp chiến thắng, vì mặt mũi, không do dự nữa, lập tức lệnh cho Địch Thanh tổng lĩnh công việc của Kính Nguyên Lộ, các châu huyện toàn lực phối hợp hành động với Địch Thanh.
Sau khi Địch Thanh tiếp quản Kính Nguyên Lộ, không nóng nảy gióng trống khua chiêng, chỉ âm thầm điều nhân mã Thất Sĩ tới Kính Nguyên. Có đám người Đằng Tử Kinh, Bàng Tịch, Phạm Trọng Yêm toàn lực phối hợp, rồi sau đó âm thầm phản kích một đòn sấm sét, một hơi đánh đuổi quân Hạ ra khỏi Kính Nguyên Lộ.
Chiến dịch này, Địch Thanh mưu tính đã lâu, nhưng hắn biết, thắng lợi chỉ là tạm thời. Lúc này, việc cấp bách nhất chính là làm cách nào mới có thể khiến Nguyên Hạo không còn có thể quấy rối biên giới nước Tống. Hơn tháng trước hắn đã đưa thư lên Triệu Trinh, đề xuất một ý tưởng to gan lớn mật, nhưng không biết Triệu Trinh có dám quyết đoán thực thi nó hay không…
Trong lúc Địch Thanh đang chìm vào suy tư, có một binh sĩ tiến vào bẩm báo:
- Địch Tướng quân, Chủng Đại nhân đã tới.
Tinh thần Địch Thanh chấn động, phủi áo đứng lên, vội nói:
- Mau mời!
Hắn không đợi Chủng Thế Hành vào phủ mà đích thân ra ngoài nghênh đón. Lúc Chủng Thế Hành tiến vào, trên khuôn mặt xanh xao tràn đầy hưng phấn. Sau khi nhìn thấy Địch Thanh, y giơ ngón cái lên nói:
- Địch Thanh tiểu tử, trận đánh rất hay.
Địch Thanh cười nói:
- Thân mang trọng trách mà thôi, có điều cũng chỉ mới bắt đầu thôi.
Hắn để ý thấy phía sau Chủng Thế Hành còn có một người, người này ăn mặc giống quan lại ở kinh thành, tai to môi dày, khuôn mặt trung hậu, nhưng hai tròng mắt sáng ngời, ẩn chứa vẻ nghiêm nghị.
Chủng Thế Hành gặp ánh mắt dò hỏi của Địch Thanh liền giới thiệu:
- Địch Thanh, đây là Tri chế cáo Phú Bật Phú Đại nhân trong triều.
Phú Bật chắp tay làm lễ, nói ngay vào điểm chính:
- Địch Tướng quân, ta phụng lệnh Thánh thượng, đặc biệt tới tìm ngài. Trên đường gặp Chủng Đại nhân, bởi vậy cùng nhau đến.
Trong lòng Địch Thanh khẽ động, thầm nghĩ Tri chế cáo lệ thuộc Lưỡng chế, nghe nói là ở trong triều là do Hàn Lâm Học Sĩ đảm nhiệm. Người này được Thánh thượng phái tới, chẳng lẽ là đã có quyết định về vấn đề mình đề cập trong thư? Vội nhường đường:
- Hai vị Đại nhân, mời!
Lúc này, mặc dù Địch Thanh là tổng lĩnh chiến sự Kính Nguyên Lộ nhưng quân hàm chỉ là Thứ sử Tần Châu. Chủng Thế Hành cũng vì công mà thăng chức, hiện nay quản lý Hoàn Châu. Mặc dù chức quan của hai người không thấp, nhưng vẫn còn kém Phú Bật.
Sau khi vào hậu đường, Địch Thanh mời Phú Bật ngồi. Phú Bật lắc đầu nói:
- Từng nghe uy dang của Địch Tướng quân, vẫn chưa có duyên gặp mặt. Hôm nay được gặp, thật là may mắn ba đời. Địch Tướng quân có công, xin ngồi trước.
Địch Thanh có chút kinh ngạc, thầm nghĩ quan văn trong triều trừ đám người Phạm Trọng Yêm, Bàng Tịch ra, số còn lại đều là loại kiêu căng, không ngờ Phú Bật này lại có khí phách như vậy, thật sự khó gặp.
Thấy thần sắc thành khẩn của Phú Bật, Địch Thanh lòng mang việc nước, không hề khách sáo. Sau khi mọi người phân chủ khách ngồi xuống, Địch Thanh lập tức hỏi:
- Không biết lần này Phú Đại nhân đến đây có việc gì?
Phú Bật khẽ mỉm cười, lấy từ trong người ra một chiếu thư, đưa cho Địch Thanh rồi nói;
- Địch Tướng quân, mời tự xem.
Địch Thanh tiếp nhận chiếu thư, xem xong, gương mặt vui mừng nói:
- Thánh thượng đồng ý đề nghị của hạ quan rồi hả?
Phú Bật gật đầu nói:
- Ý tưởng của Địch Tướng quân không mưu mà hợp với suy nghĩ của Thánh thượng. Thánh thượng lo lắng tình hình chiến sự Tây Bắc, bởi vậy lệnh cho ta đến phối hợp hành động với Địch Tướng quân, tới thành Thanh Đường, tùy cơ ứng biến.
Chủng Thế Hành vẫn im lặng không nói gì, khi nghe được ba chữ “thành Thanh Đường”, tinh thần run lên, trên mặt có nét vui mừng.
Địch Thanh thở phào, trong ánh mắt mang theo sự kỳ vọng, lại hỏi:
- Không biết Phú Đại nhân định khi nào khởi hành?
Phú Bật nói:
- Việc quân như lửa, chậm một khắc, nói không chừng sẽ có không ít biến số. Ta có thể cùng Địch Tướng quân tới thành Thanh Đường bất cứ lúc nào!
Địch Thanh thấy Phú Bật làm việc quả quyết, không có nửa phần do dự của văn nhân, trầm ngâm nói:
- Hôm nay đã muộn, chi bằng mời Phú Đại nhân nghỉ tạm trong thành một đêm. Hạ quan chuẩn bị một chút, sáng sớm ngày mai xuất phát, không biết đại nhân thấy thế nào?
Phú Bật đứng dậy thi lễ:
- Đoạn đường này… làm phiền Tướng quân.
Địch Thanh đáp lễ, cười nói:
- Đây là bổn phận của hạ quan, Phú Đại nhân khách sáo quá rồi.
Địch Thanh nói xong liền phái người đưa Phú Bật về phủ nghỉ ngơi. Sau đó Chủng Thế Hành hỏi:
- Địch Thanh, Thánh thượng thật sự đồng ý liên hợp Thổ Phiên công đánh Nguyên Hạo sao?
Địch thanh chậm rãi gật đầu, trầm ngâm nói:
- Ngày trước, Phạm công, Bàng Đại nhân, ta và ngài cảm thấy phải bóp chặt thế công của Nguyên Hạo. Lúc này, chỉ dựa vào binh lực của Đại Tống khó mà làm được. Nếu có thể liên hợp với Thổ Phiên, hai đường tấn công nước Hạ, khiến cho Nguyên Hạo trước sau đều gặp khó khăn, có thể đè bẹp nhuệ khí của y. Thánh thượng cuối cùng cũng đồng ý đề nghị của ta. Lần này phái Phú Đại nhân đi sứ thành Thanh Đường, đi gặp Cốc Tư La, thuyết phục bọn họ liên kết xuất binh. Thánh thượng còn lệnh ta bảo vệ Phú Đại nhân, tùy cơ ứng biến. Lão Chủng, nếu thật sự có thể thuyết phục người Thổ Phiên xuất binh, chúng ta sẽ tiến công Ngân, Hồng, Hựu Châu của nước Hạ. Người Thổ Phiên tiến công Qua, Sa, Lương Châu. Nếu có thể thành công, không khác nào chặt đứt hai cánh tay của Nguyên Hạo, chặn đánh Nguyên Hạo, như vậy là đã lập không ít công lớn…
Vẻ mặt Địch Thanh đầy hưng phấn. Hắn chờ đợi nhiều năm, chính là đang chờ cơ hội này.
Chủng Thế Hành ở bên cạnh bĩu môi, giội một gáo nước lạnh:
- Ngươi nghĩ thật hay quá. Có thể thuyết phục Cốc Tư La xuất binh hay không còn là vấn đề. Thuyết phục được bọn họ xuất binh, có thể hành động đúng như ngươi nói hay không, lại là một việc khác. Người Tạng thần bí khó nắm bắt, thậm chí ta còn hoài nghi, ngươi đi tới đó, có thể nhìn thấy Cốc Tư La hay không, có còn sống mà trở về hay không…
Địch Thanh thấy hai hàng lông mày của Chủng Thế Hành nhíu chặt, lặng lẽ cười:
- Lão Chủng, ngươi yên tâm đi. Mạng ta rất cứng, những năm qua, ông trời cũng không muốn thu ta… Lần này cũng sẽ không thu.
Chủng Thế Hành ngắm nhìn khuôn mặt đầy vẻ sương trần của Địch Thanh, hồi lâu mới nói:
- Địch Thanh, ta có một câu muốn hỏi ngươi… Ngươi liên hợp Thổ Phiên muốn cướp hai địa phương Sa Châu, Qua Châu, là vì Đại Tống… Hay còn vì điều gì khác?
Địch Thanh bỗng nhiên trầm xuống.
Chủng Thế Hành nghiêng đầu đi, lẩm bẩm nói:
- Mặc dù Triệu Minh đã vẽ ra địa điểm này, nhưng trong này núi lở, toàn bộ địa hình đã thay đổi, đi theo đường cũ khẳng định là không được nữa rồi. Quân Hạ ở phụ cận canh giữ nghiêm cẩn, chúng ta không thể tiếp cận Hương Ba Lạp… Như vậy, nếu như có thể liên kết với người Thổ Phiên đoạt lại, quay về Sa Châu, tiến nhập Hương Ba Lạp sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Địch Thanh đột nhiên nói:
- Lão Chủng, ngươi xem ta là loại người gì!
Chủng Thế Hành hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Địch thanh, chỉ thấy hai tròng mắt của Địch Thanh lóe sáng, ánh mắt thành khẩn. Địch Thanh tiến lên một bước, trầm giọng nói:
- Lão Chủng, ta muốn đến Hương Ba Lạp, nằm mơ cũng muốn. Nhưng những năm qua, ta biết… Có rất nhiều chuyện, không phải muốn là có thể làm. Ngươi, Quách Đại ca, Diệp Bộ đầu, còn có rất nhiều người vẫn vì chuyện của ta mà bôn ba, ta rất cảm kích các người. Ta cũng muốn nói cho ngươi biết một câu…
Địch Thanh tạm ngừng, thốt ra từng chữ:
- Ngươi phải tin tưởng ta, ta sẽ lấy việc nước làm trọng.
Chủng Thế Hành nhìn chằm chằm Địch Thanh, một lúc lâu sau mới nói:
- Không phải ta không tin ngươi. Địch Thanh, ngươi đã đáp ứng ta, toàn lực tác chiến, vì dân chúng Tây Bắc mà đánh, ngươi làm được. Nhưng ta… Ta phụ sự tín nhiệm của ngươi. Bấy lâu nay ta vẫn không tận lực giúp ngươi điều tra… Trong lòng ta thật hổ thẹn.
Đôi mắt ông lão có chút đỏ lên, mặt tràn đầy vẻ áy náy, che miệng ho.
Ngược lại, Địch Thanh lại mỉm cười, vỗ nhẹ vào bả vai Chủng Thế Hành:
- Năm đó tiên đế tận lực cả nước cũng không tìm được Hương Ba Lạp, ngươi nhận làm công việc khó nhất thiên hạ này, ta đã chiếm tiện nghi rồi. Lão Chủng, tất cả đều do mệnh trời, ngươi không cần vội vàng. Chỉ cần chúng ta đánh hạ Sa Châu, tất cả mọi chuyện tự nhiên sẽ như nước chảy thành sông.
Hắn an ủi Chủng Thế Hành như thế, nhưng đến cuối cùng có đánh hạ được Sa Châu, trong lòng hắn cũng không nắm chắc.
Chủng Thế Hành không khỏi thở dài:
- Ôi… Ông lão ta đã bao nhiêu tuổi rồi, vậy mà lại để ngươi an ủi. Tốt lắm. Không nói nhiều, ngươi đi Thanh Đường phải cẩn thận. Hy vọng ngươi có thể thuận lợi thuyết phục Cốc Tư La xuất binh, lấy Sa Châu. Đến lúc đó chúng ta bình Tây Hạ, ngươi nổi danh thiên hạ, ta cũng không cần phải chạy tới chạy lui, có thể an tâm buôn bán… phát tài lớn…
Vẻ mặt Chủng Thế Hành tràn đầy khao khát. Địch Thanh khẽ mỉm cười, lẩm bẩm nói:
- Kỳ thật ta cũng không muốn nổi danh thiên hạ…
- Vậy ngươi muốn cái gì?
Chủng Thế Hành mở miệng hỏi. Đột nhiên tỉnh ngộ, không nói gì.
Địch Thanh cũng không trả lời, chỉ quay đầu nhìn ra phía ngoài nhà.
Trời tối, một sắc thu dựa trông quan ải, không biết nơi đó ra sao, trăng tàn biến mất khỏi chân trời.
Trăng tàn, sáng nhẹ, nhẹ rơi xuống chân trời, giống như sương buồn vung vẩy trên đất.
Địch Thanh nhìn trăng tàn, khuôn mặt lạnh băng, trong lòng tự nhủ:
- Địch Thanh ta không cần thiên hạ, chỉ cần Vũ Thường!
Chủng Thế Hành nhìn khuôn mặt sắc cạnh như đao,như đúc bằng sắt thép kia, đôi mắt không kìm được đỏ lên, dùng ống tay áo lau lau nước mắt, lẩm bẩm nói:
- Tiểu tử ngốc…
Bình minh lên, Hàn Tiếu sớm đã chuẩn bị thỏa đáng. Địch Thanh chỉ dẫn theo Hàn Tiếu và mấy tên thủ hạ, cùng Phút Bật ra khỏi thành Dương Mục Long , một đường tiến về phía tây.
Địch Thanh, Phú Bật gánh trách nhiệm nặng nề trên vai, theo lệnh vua ban, lặng lẽ đi sứ Tây Tạng, phải thuyết phục Cốc Tư La và quân Tống liên hợp xuất binh, tấn công nước Hạ!
Tính tới thời điểm này, Khiết Đan, Đại Tống, nước Hạ là các nước mạnh nhất.
Tuy nhiên, những năm gần đây, lực lượng quân Cốc Tư La đất Thổ Phiên, xuất hiện lực lượng mới, đã tuyệt đối không thể bỏ qua.
Năm đó, khi Nguyên Hạo đánh Cao Xương, đánh dân tộc Hồi Hột, vốn định thừa dịp nhập vùng đất người Thổ Phiên vào bản đồ, nhưng không ngờ gặp phải quân Cốc Tư La ngăn cản mãnh liệt. Nguyên Hạo thế mạnh, nhưng Cốc Tư La trấn thủ thành Thanh Đường, dùng kế vườn không nhà trống, bằng một trăm ngàn tín đồ trú binh bên bờ sông Tông Ca. Cuộc chiến của Nguyên Hạo diễn ra trong thời gian gần một năm, nhưng không thể đẩy lùi quân Cốc Tư La nửa bước. Khi Nguyên Hạo lương thảo không còn nhiều, lòng quân dao động, Cốc Tư La đã lấy khỏe thắng yếu, kết quả là quân Nguyên Hạo bị đại bại trên sông Tông Ca.
Có thể nói là thất bại chiến dịch trên sông Tông Ca trong suốt cuộc đời Nguyên Hạo ít có thảm bại, khiến cho từ đó về sau, ngay cả ngựa của quân Hạ, cũng không dám uống nước sông Tông Ca nữa. Sau đó, Cốc Tư La đặt điện Nhất Dịch ở vị trí cao nhất của đất Thổ Phiên.
Nhưng sau đó, bên trong nội tộc Cốc Tư La có phản loạn, Quy Nghĩa Quân Tào Hiền có ý đầu hàng Nguyên Hạo. Nguyên Hạo thu nạp Qua Châu, Sa Châu và những nơi khác, khuếch trương thế lực thêm một bước nữa. Cốc Tư La ra sức bình định, không đủ sức để lấy lại hai địa phương Qua Châu, Sa Châu, chỉ có thể cầm cự với Nguyên Hạo.
Lúc này, đất của Cốc Tư La ở phía đông tới Tần Châu nước Tống, phía bắc giáp nước Hạ, phía tây đi qua Thanh Hải, tạo thành một khối cường thịnh nhất phía tây nam.
Địch Thanh nghĩ đến đây, đã qua đường Địch Đạo ở Lũng Tây.
Đạo lí truyền thống, an nhiên tự tại. Con đường nhà Hán, hồ cát bay lên...
Trên suốt dọc đường hắn đi cùng Phú Bật, nhưng thật ra lại rất ít nói chuyện. Sau khi vào Địch Đạo, đột nhiên nói:
- Địch tướng quân cũng biết chuyện trước đây của Địch Đạo sao?
Địch Thanh lắc đầu, mặt toát mồ hôi nói:
- Ta biết chút ít qua sách...
Phú Bật khẽ mỉm cười,
- Ta nghe Phạm Công nói, Địch tướng quân ít đọc sách, biết dụng binh. Thật ra, chinh chiến bắc nam, biết dụng binh là việc cần kíp. Ít đọc sách không ảnh hưởng tới đại sự, sau này đọc nhiều một chút là được. Binh dùng không được giỏi, nhưng phải trọng mạng người.
Địch Thanh thấy thái độ Phú Bật khiêm hòa, cảm thấy hứng thú nên hỏi:
- Hình như Phú đại nhân có quan hệ rất tốt với Phạm Công thì phải?
Phú Bật cảm khái nói:
- Phạm Công có thể có quan hệ xã hội không tốt, nhưng là người rất ít tư thù cá nhân. Năm đó, khi ta buồn bực vì thất bại, còn Phạm Công may mắn được đề cử, bởi thế mới có vinh quang như ngày hôm nay. Nói ra thì Phạm Công như là ân sư của ta rồi.
Địch Thanh biết được từ miệng của Chủng Thế Hành, Phú Bật này vốn là con rể của trọng thần trong triều - Yến Thù, nhưng không nghĩ lại từng có liên quan tới Phạm Trọng Yêm. Trong lòng thầm nghĩ, ông ta có thể được Phạm Công đề cử, tuyệt đối cũng phải là kém cỏi gì.
Phú Bật thấy phương xa bụi bay mù mịt, nói:
- Chốn cũ Địch Đạo Lý Đường vốn đã có không ít anh hùng hào kiệt. Ngoại trừ Hoàng đế khai quốc Đại Đường Lý Uyên ra, nhớ tới triều đại nhà Hán, đã từng xuất hiện phi tướng quân Lý Quảng. Phi tướng quân Công Tích khó có thể thắng số, vận mệnh ngắn ngủi... Nhưng người đời sau chỉ bằng một câu ''Đãn sử long thành phi tương tại, bất giáo hồ mã độ âm sơn” đã khiến lưu danh thiên cổ!
Đãn sử long thành phi tương tại, bất giáo hồ mã độ âm sơn!
Phi tướng Long Thành Lý Quảng, mạnh mẽ giương cung giết giặc, rốt cục khiến cho người Hồ không dám khinh thường Trung Nguyên!
Lúc Địch Thanh nghe kịp được hai câu này, cũng là lúc nhiệt huyết trào dâng. Nhưng hắn không biết tại sao Phú Bật lại có câu cảm thán này?
Tiếng Phú Bật vòng vọng tới Địch Thanh, thành khẩn nói:
- Địch tướng quân, từ xưa “Phùng đường Dịch lão, Lý Quảng khó phong” thành thật đáng tiếc cho việc đó. Người mà vừa có tài, có khả năng, thất bại cũng là chuyện thường. Phạm Công nhiều lần cảm thán, nói Địch tướng quân nhất định có thể trở thành danh tướng để đời, nhưng bị quản chế trong tổ tông gia pháp, vẫn khó có thể là nhân tài toàn diện... Mỗi lần ta nghĩ tới điều đó, trong lòng đều thấy không yên tâm.
Địch Thanh cười nói:
- Ta, thân có thể theo nghiệp nhà binh đến được địa vị hôm nay, đã là may mắn lắm rồi. Phú đại nhân quá khen.
Phú Bật lắc đầu nói:
- Địch tướng quân có thể có địa vị hôm nay, là bằng chiến công gây dựng nên, làm sao có thể nói là may mắn? Địch tướng quân, Phạm Công và chúng ta đều kỳ vọng cao ở tướng quân, chỉ mong tướng quân có thể giống như Phi tướng quân, bật ngựa vung đao, bình định tây bắc, khiến người Hồ không dám đảo loạn Trung Nguyên, làm cho thiên hạ yên ổn. Ta nguyện dốc hết sức lực, đem giúp việc cho tướng quân, cũng mong tướng quân chớ tự coi nhẹ mình, lại lập kỳ công. Như nay thiên tử phấn chấn, phải nghĩ kế sách làm cho nước hưng thịnh, đúng là ta và tướng quân cùng đang có cơ hội thật tốt.
Địch Thanh thấy thần sắc Phú Bật chân thành tha thiết, sau một lúc lâu mới nói:
- Địch mỗ ta sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng mong đợi của mọi người.
Nụ cười của Phú Bật lộ vẻ vui mừng, thay đổi đề tài nói:
- Người nước Hạ mấy lần tấn công Tống Cảnh. Thiên tử tức giận, lúc này mới dốc hết sức chủ chiến. Nhưng nghe nói trước đây ít năm, Cốc Tư La bổn phái Bất Không đến kinh thành, mời Thái hậu xuất binh hợp sức đánh Nguyên Hạo...
Địch Thanh nhớ tới Bất Không, trong giây lát lại nghĩ tới đám người Quách Tuân, thần sắc thổn thức. Sau này, hắn lại theo lời kể của Diệp Tri Thu biết được, Bất Không còn từng yêu cầu ngũ long với Thái hậu...
Phú Bật tiếc hận nói:
- Khi đó, vốn có cơ hội tốt để tiêu diệt Nguyên Hạo. Nhưng lúc trước, Thái hậu không chú ý tới tây bắc, cuối cùng làm cho sự việc không thành. Lần này, ta gánh trách nhiệm nặng nề trên vai, muốn thuyết phục Cốc Tư La xuất binh, nhưng cuối cùng có thể được hay không, trong lòng cũng không chắc chắn. Không biết Địch tướng quân... Có đề nghị gì không?
conem_bendoianh
Xem tiếp: Chương 336 - 338: Thừa Thiên (3-5)