Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Sáp Huyết Chương 328 329: Thống Kích (3 4)

Chương trước: Chương 328 329: Thống Kích (1 2)



Sáp Huyết

Tác giả: Mặc Vũ

Quyển 2: Quan Hà Lệnh

Chương 328 329: Thống kích (3 4)

Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya

Nguồn: Metruyen

Ngôi Danh Hư vọt tới phía trước Địch Thanh, “phập” vang lên, cán chùy linh hoạt sắc bén đâm vào ngực Địch Thanh, một chiêu long trời lở đất.

Từ lúc xuất chiến thì Ngôi Danh Hư đã có dụng kế. Đầu tiên gã dùng ngôn ngữ khiêu khích Địch Thanh, sau đó tranh thủ sự thông cảm bất đắc dĩ, rồi lại dùng khói đen chiếm được địa thế, sau đó dùng hết sứcc để một chiêu lấy mạng Địch Thanh.

Tất cả kế hoạch đều được chuẩn bị chính xác. Ngôi Danh Hư xác định rằng Địch Thanh đã bị thương, vết thương rất nặng. Cho nên gã mong là một trận này có thể giết chết được Chiến thần tây bắc của quân Tống.

Nhưng cán chùy đã đâm vào không trung.

Đột nhiên không thấy Địch Thanh đâu. Ngôi Danh Hư tuy rằng tinh mắt nhưng bên trong khói đen khó có thể nhận ra Địch Thanh ở chỗ nào. Sương khói tràn ngập che đi mắt của Địch Thanh, đồng thời cũng khiến cho Ngôi Danh Hư không nhìn thấy gì.

Ngay lúc đó nghe thấy tiếng “vút vút vút” vang lên không dứt. Trong chớp mắt phía đối diện bắn ra rất nhiều tên nỏ.

Địch Thanh lại dùng ám khí sao? Điều này sao có thể?

Ngôi Danh Hư cả kinh, núp dưới thân ngựa. Cũng đúng lúc đã gã thấy được dưới bụng ngựa đối diện hiện ra ánh sáng lạnh như băng của mặt nạ. Ngôi Danh Hư bỗng dưng hiểu được là vừa rồi khi gã tấn công, Địch Thanh đã tránh ở dưới bụng ngựa.

Hai con ngựa lần lượt giao nhau. Ngôi Danh Hư chợt nghe tiếng quân Hạ ồn ào, nhất định là quân Hạ đang rối loạn trận tuyến. Ngôi Danh Hư vừa sợ vừa không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

Cũng không biết là Dạ Nguyệt Phong đã xảy ra chuyện gì. Dạ Nguyệt Phong chính là một trong hai huynh đệ đã giao thủ với Địch Thanh ba ngày trước.

Phong Lâm Sơn Hỏa là Dạ Xoa tứ tuyệt.

Dạ Nguyệt Phong rất hận Địch Thanh. Lúc trước khi Địch Thanh vừa mới đến biên thùy đã giết hai huynh đệ Dạ Nguyệt Sơn và Dạ Nguyệt Hỏa của hắn. Dạ Nguyệt Phong vẫn chờ thời cơ để báo thù. Vì vậy khi y biết Địch Thanh đến An Viễn thì đã lập tức khiêu chiến.

Dạ Nguyệt Phong đi theo đệ nhất cao thủ Dạ Xoa là Đồ Vạn Chiến, cùng với huynh đệ của mình là Dạ Nguyệt Lâm tấn công Địch Thanh từ hai mặt. Vốn tưởng rằng trận chiến này tất thắng chứ không ngờ là chỉ đả thương Địch Thanh, lại còn bị chết mất Đồ Vạn Chiến và Dạ Nguyệt Lâm.

Nhưng cuối cùng Địch Thanh cũng bị thương.

Dạ Nguyệt Phong cấp báo xuống phía nam cho thái thú Linh Châu là Đậu Duy Cát. Sau khi Nguyên Hạo đại thắng ở Thủy Xuyên đã cùng Trương Nguyên trở về nước Hạ, ra lệnh cho Đậu Duy Cát toàn quyền xử lý mọi chuyện ở Kính Nguyên lộ, tìm thời cơ tấn công Quan Trung. Đậu Duy Cát vừa nghe được tin thì lập tức ra lệnh cho Ngôi Danh Hư đến An Viễn khiêu chiến, đồng thời dồn binh xuống phía nam để giết Địch Thanh, chiếm An Viễn.

Giết được Địch Thanh còn khiến phấn chấn tinh thần hơn là chiếm được hơn mười bảo trại của quân Tống. Địch Thanh mà chết thì quân Hạ ở tây bắc không còn người nào để khiếp sợ nữa.

Dạ Nguyệt Phong thấy Ngôi Danh Hư dốc hết sức xuất thủ thì hận không thể tự mình tham chiến. Y chỉ có thể chặn ở tuyến đầu, đề phòng quân Tống tấn công. Nếu bọn chúng có thể bày ra quỷ kế thì quân Tống cũng không thể ngồi nhìn mà chờ chết được.

Quả nhiên Ngôi Danh Hư vừa ra tay bên kia quân Tống đã có dấu hiệu di chuyển.

Dạ Nguyệt Phong đã truyền lệnh cho quân Hạ chuẩn bị xuất kích. Đúng lúc này thì phía hậu quân đột nhiên loạn cả lên khiến Dạ Nguyệt Phong nổi giận, quay đầu trông lại thì thấy lửa trại bốc lên, có thể thấy rõ từ phía xa. Gió lạnh thổi đến khiến ngọn lửa bùng lên từng đợt.

Từng đợt lửa bùng lên giống như mặt nước gợn từng vòng, từ từ lan rộng ra trung quân của quân Hạ.

Trung quân của quân Hạ đã loạn.

Dạ Nguyệt Phong không hiểu rõ, quát hỏi:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Có binh sĩ vội vàng tiến đến bẩm báo:

- Dạ Nguyệt tướng quân, đột nhiên có quân địch từ phía tây nam truy sát tới đây. Chúng ta không ngăn cản được.

Lời còn chưa dứt thì đã có binh sĩ khác chạy đến, kêu lên:

- Dạ Nguyệt tướng quân, có quân địch từ phía tây bắc truy sát tới. Chúng ta tổn thất vô cùng thê thảm.

Dạ Nguyệt Phong nghiêm nghị trong lòng, đã mơ hồ hiểu ra được chuyện gì, chưa kịp hạ lệnh thì hai hướng tây bắc, tây nam phía sau cùng loạn lên. Ngay sau đó, đội ngũ quân Hạ như tảng đá lớn bị quăng xuống nước, như băng bị đâm xuyên trong đêm lạnh, lộ ra hai khe hở.

Có hai đội binh mã đột nhiên chia ra, xé nhỏ thế trận của quân Hạ.

Binh sĩ tấn công từ phía tây bắc đều mặc áo đen, cầm trường thương trong tay, lưng đeo đao sắc, chạy nhanh như tên bắn. Trong đêm tối, những mũi trường thương đâm ra mạnh mẽ, xếp thành một lá chắn đầy đinh nhọn. Mỗi lần lá chắn trường thương đâm tới thì vô số tiếng kêu rên thảm thiết vang lên, máu tươi chảy xối xả.

Người cầm đầu ánh mắt sắc như mũi kiếm nhìn về phía Dạ Nguyệt Phong.

Người đó chính là Qua Binh.

Qua Binh đã mang theo Thập Sĩ trong Hãm Trận Chi Sĩ đi đột phá vòng phòng ngự mạn tây bắc của quân Hạ.

Toàn bộ binh sĩ tấn công từ phía tây nam đều mặc áo giáp màu đen, cầm trường chùy trong tay, đầu chùy có gắn răng sói như móc câu, lưng đeo khoan đao. Trong bóng đêm, họ như u linh xông ra, vung trường chùy trong tay như Lôi công hành pháp.

Những binh sĩ kia không có sự lợi hại như Hãm Trận chi binh nhưng lại có uy thế hùng hồn như núi đổ.

Sức mạnh kinh hồn của thiết chùy bổ xuống, đập kẻ nào chết kẻ đó, vung lên đánh ngựa khiến ngựa chạy mất.

Người cầm đầu cầm chùy lớn trong tay, ánh mắt điên cuồng phóng, đồng thời cũng phóng tới hướng Dạ Nguyệt Phong.

Người đó chính là Bạo Chiến.

Bạo Chiến mang theo Thập Sĩ trong Dũng Lực chi sĩ đột phá phòng tuyết phía tây nam của quân Hạ.

Kỵ binh của quân Hạ vội vàng không chuẩn bị kịp. Trước trận thế đại loạn, nhất thời không có lợi thế tấn công, từng người tự rơi vào cơn ác mộng chiến tranh.

Mộng khó tỉnh, mà cuồng phong thì lớn.

Qua Binh và Bạo Chiến xé tan đội hình của quân Hạ, khiến cho Dạ Nguyệt Phong rơi vào thế bị vây kín. Dạ Nguyệt Phong trầm xuống. Bọn chúng bố trí thế cục làm kẻ đi săn, bỗng dưng lại biến thành con thú bị vây trong bẫy.

Địch Thanh thật là gian trá!

Vậy rốt cuộc Địch Thanh kia có bị thương hay không? Dạ Nguyệt Phong rất nghi ngờ nhưng y không thể suy nghĩ tiếp vì Qua Binh và Bạo Chiến đang tạo nên áp lực lớn khiến y phải cẩn thận.

Chắc chắn Địch Thanh có thương tích. Nếu Địch Thanh không bị thương thì tuyệt đối hắn sẽ không sử dụng tên nỏ, cũng sẽ không ẩn thân dưới bụng ngựa. Lúc Ngôi Danh Hư nghĩ đến chuyện này thì ý chí chiến đấu tăng lên.

Giết được Địch Thanh thì Ngôi Danh Hư gã có thể xưng bá trong bộ Dạ Xoa, thậm chí có thể vinh quang trèo lên vị trí Long Bộ Cửu Vương.

Hai ngựa lại ra sức lồng vào nhau. Ngôi Danh Hư lại ra chiêu. Trong đám khói đen mờ mờ ảo ảo, lúc này chính là cơ hội tuyệt vời cho gã xuất thủ. Ngôi Danh Hư xuống ngựa, tung chiêu biến ra thành ba người đứng trước mặt Địch Thanh.

Ngôi Danh Hư là Hư Không Dạ Xoa, có thể biến ảo thành hư, dùng khoảng không vô hạn bao lấy Địch Thanh.

Bộ Dạ Xoa đều có tuyệt học. Chiêu này của Ngôi Danh Hư vốn được gọi là Nhất Khí Hóa Tam Thanh, chỉ trong một thoáng của thể biến ra ba bóng người ảo, hưu hư thật thật làm cho không người nào có thể nhận ra.

Đây chính là nhẫn thuật của nước ngoài (nghệ thuật ám sát và gián điệp thời phong kiến của các ninja Nhật Bản), kết hợp chặt chẽ với phương pháp của Tạng Bắc Mật giáo, quỷ dị khôn cùng.

Ngôi Danh Hư thấy quân Hạ rối loạn, biết là sự việc có biến. Gã nhất định phải nhanh chóng, hết sức giải quyết xong Địch Thanh thì mới có thể ứng phó với những thứ khác.

Gã không tin rằng Địch Thanh có thể ứng phó với thuật chướng nhãn của gã. Quần áo của gã huyễn ảo ra những bóng dáng khác trước mặt Địch Thanh. Gã mượn khói biến thành hai bóng dáng, đi đến trước mặt Địch Thanh.

Gã dồn hết lực đâm một kích, ngay vào sau lưng Địch Thanh.

Khi Ngôi Danh Hư đi đến phía sau Địch Thanh thì đột nhiên lạnh cả sống lưng. Gã chỉ thấy một mớ quần áo, một mặt nạ bằng đồng xanh ở dưới bụng ngựa mà không thấy Địch Thanh.

Địch Thanh không trốn dưới bụng ngựa?

Khi Ngôi Danh Hư nghĩ ra thì đã thấy một luồng ánh sáng.

Ánh sáng sáng như trăng, sáng như băng, sáng như trăng sáng chiếu lên băng. Sông băng mênh mông, sát khí mênh mông như vậy chiếu xuống. Tất cả ảo ảnh đều bị chiếu diệt.

Đêm nay tối như vậy, vốn không có trăng. Vậy ánh trăng sáng đó là từ đâu mà có? Khi Ngôi Danh Hư nghĩ thông ra thì thấy ánh trăng đã nhuộm máu.

Máu là máu của Ngôi Danh Hư. Trăng không phải trăng, là ánh đao, là ánh đao trên tay Địch Thanh. Ánh mắt Địch Thanh như ánh đao, nhìn chằm chằm cái đầu Ngôi Danh Hư đang bay lên, chỉ nói một câu:

- Bây giờ ngươi đã hiểu rõ ý của ta chứ?

Một tiếng “bịch”, cái đầu rơi xuống. Ánh mắt Ngôi Danh Hư vẫn còn mở to, dường như đã hiểu được.

Địch Thanh không bị thương. Nếu Địch Thanh bị thương nặng thì không thể xuất ra một đao sáng lạnh như vậy.

Ngôi Danh Hư dùng chiêu Nhất Khí Hóa Tam Thanh tấn công Địch Thanh. Còn Địch Thanh cũng dùng cách che mắt, dùng đồ đánh lạc hướng dưới bụng ngựa, rồi phóng lên cao chém Ngôi Danh Hư một đao trí mạng.

Ngô Danh Hư vẫn tự cho rằng mưu sự đã thành nên có phần kiêu ngạo. Vì thế gã đã thua vì sự kiêu ngạo. Nếu như gã bình tĩnh một chút, thì bản năng sẽ phát hiện ra ở dưới bụng ngựa kia chỉ là ảo ảnh.

Ngươi viện cớ bất đắc dĩ thì ta cũng vậy.

Khi Ngôi Danh Hư chết thì cuối cùng cũng hiểu hàm ý những lời này của Địch Thanh. Nhưng gã chết không nhắm mắt. Gã không hiểu vì sao Địch Thanh biết rằng gã sẽ sớm ra tay, vì sao Địch Thanh phải kéo dài vài ngày, vì sao quân Hạ lại loạn lúc này?

Nhưng người đã chết thì hiểu hay không hiểu được thì có gì khác nhau đâu.

Địch Thanh phi người lên ngựa, mang mặt nạ chạy ra khỏi đám khói đặc. Quân Tống thấy Địch Thanh từ trong đám khói đặc lao ra thì tất cả nhảy lên hò reo hoan hô vang động cả đất trời.

Người ra tay chính là Địch Thanh, còn kẻ chết đích đáng chính là Ngôi Danh Hư. Địch Thanh vẫn là Chiến thần bách chiến bách thắng của Đại Tống. Cho dù Địch Thanh có bị trọng thương thì cũng vẫn vậy.

Không khí đau buồn của quân Tống bỗng trở thành tinh thần dũng cảm ngút trời.

Khi Địch Thanh nâng đao hướng về quân Hạ ra hiệu “giết” thì Lôi Phong đã sớm chuẩn bị, quát lên:

- Xông lên!

Quân Tống ở trại An Viễn dưới sự dẫn dắt của Lôi Phong ào về phía trận doanh quân Hạ.

Dạ Nguyệt Phong thất bại phải chạy trốn.

Một chiêu tính toán sai lầm mà cả bàn cờ đều thua. Vốn Dạ Nguyệt Phong còn hy vọng có thể tiêu diệt hai người Qua Binh và Bạo Chiến, xoay chuyển tình thế tàn cuộc. Nhưng khi nghe tiếng hoan hô của quân Tống, thấy Địch Thanh xuất hiện qua màn sương đen thì Dạ Nguyệt Phong liền quyết định phải chạy trốn.

Hắn không còn tinh thần chiến đấu nữa.

Quân Hạ không đầu, một chủ tướng thì bị chém, một thì chạy trốn nên không còn dũng khí chống cự nữa. Chúng gào thét thúc ngựa chạy như điên hướng về hướng bắc.

Đêm càng xuống thì tiếng mưa càng nặng hạt. Tiếng vó ngựa đạp lên mưa thu, xé gió, tỉnh cả mộng.

Dạ Nguyệt Phong chạy một mình trên đường như điên, thoắt cái chạy được hơn mười dặm.

Nhưng tiếng vó ngựa vẫn vọng lại từ phía sau gã, giống như muốn chạy theo giết gã bất cứ lúc nào.

Truy binh của Địch Thanh không hề buông tha. Một khi hắn đã đuổi theo, giống như muốn đem mối ân cười mấy năm kia được chấm dứt, đoạt lại mối bi huyết ngày xưa, ngàn dặm núi sông.

Phía trước đã là trại Kê Xuyên. Trong lòng Dạ Nguyệt Phong vui buồn lẫn lộn. Đau buồn chính là vì mấy ngàn thiết kỵ của quân Hạ đã tan tác hết. Vui mừng chính là trại Kê Xuyên của Đậu Duy Cát có hơn vạn đại quân.

Chỉ cần gặp được Đậu Duy Cát, tập hợp lại thì gã vẫn có thể chiến một trận với Địch Thanh. Dạ Nguyệt Phong không phục, thua không cam lòng. Địch Thanh giả dối, dám giả vờ bị thương để dụ bọn chúng lơ là, dùng danh nghĩa là quyết chiến để tập kích bất ngờ.

Địch Thanh nói không giữ lời.

Lần này không chiến không trả hết tội.

Lúc Dạ Nguyệt Phong nghĩ tới đây thì đã mang mấy trăm kỵ binh đến trước trại Kê Xuyên. Có tên lính hô lên:

- Là ai đó?

Dạ Nguyệt Phong vội la lên :

- Nhanh bẩm báo với Đậu thái úy là quân tống đột kích ! Phải toàn lực chuẩn bị chiến đấu !

Tên lính Hạ kia có chút không tin, cười nói:

- Đậu thái úy mới dời binh ở đây, ngày mai đi đến An Viễn…

Lời còn chưa dứt thì đột nhiên sắc mặt hắn thay đổi.

Phía sau Dạ Nguyệt Phong bất ngờ nổi lên cuồng phong, tiếng kỵ binh vang lên như sấm sét.

Trong đêm tối hiện ra một đội binh mã cầm trong tay trường đao, búa lớn, hung hãn tiến tới tàn sát đám binh lính phía sau do Dạ Nguyệt Phong dẫn đầu. Dạ Nguyệt Phong khẩn trương không biết làm thế nào mà địch có thể đến nhanh đến như vậy? Không cần nói nhiều, gã giục ngựa chạy nhanh vào trong doanh trại để trốn.

Quân Hạ bên ngoài trại cũng thấy là bảo toàn sinh mạng là quan trọng hơn, thấy trại Kê Xuyên mới là nơi an toàn nhất nên vội vàng chen chúc chạy theo Dạ Nguyệt Phong vào trong trại. Quân Tống truy sát thấy thế thì cũng tiến vào..

Quân Hạ canh trại thấy quân Tống cầm đao giơ búa xông tới như trận gió cuồn cuộn, mưa to sấm lớn thì đều biến sắc cả.

Dạ Nguyệt Phong đã chạy tới trước trướng trung quân.

Đậu Duy Cát nghênh đón, quát hỏi:

- Có chuyện gì?

Thấy Dạ Nguyệt Phong chật vật, lại nhanh chóng nghe thấy tiếng giết nổi lên bốn phía trại Kê Xuyên, Đậu Duy Cát nhất thời không biết kẻ thù đến ít hay nhiều, sắc mặt biến đổi lớn.

Dạ Nguyệt Phong khàn giọng nói:

- Đậu thái úy, việc lớn không tốt rồi. Ngôi Danh Hư chết rồi. Địch Thanh đuổi giết tới đây. Ngươi hãy mau chuẩn bị nghênh chiến đi.

Đậu Duy Cát kinh hoàng kêu lên:

- Ngươi…

Y định mắng Dạ Nguyệt Phong nói bậy.

Điều này sao có thể?

Từ sau khi quân Hạ đại thắng ở Thủy Xuyên trở về vẫn luôn ra uy bắt người cướp của, công phá trại Tam Xuyên, vây khốn thành Dương Mục Long, xua binh xuống nam hạ. Những trại của quân Tống trên đường đều bị lâm nguy, hoặc bị phá, hoặc phòng thủ mà không chiến.

Lúc này có tin truyền đến là Địch Thanh nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, chủ chiến ở Kính Nguyên lộ, phụ trách điều hành binh mã của Kính Nguyên Lộ. Địch Thanh tới Kính Nguyên Lộ không lâu thì chuyển đến An Viễn ở Tần Phượng Lộ.

Dạ Nguyệt Phong bày kế khiêu chiến khiến cho Địch Thanh bị thương nặng. Tin tức truyền đi khiến quân Hạ chấn động. Đậu Duy Cát lại cấp tốc phái cao thủ Ngôi Danh Hư của Dạ Xoa bộ đến khiêu chiến. Đậu Duy Cát chuẩn bị ngày mai tự mình lãnh binh xuôi về phía nam để vây An Viễn, giải quyết dứt điểm.

Giết Địch Thanh, đoạt An Viễn, đánh thủng tuyến đường Tần Phượng lộ thì chẳng bao lâu sẽ khai thông con đường đi tới Quan Trung. Đúng lúc Đậu Duy Cát đang sung mãn thì đột nhiên nghe tin dữ Địch Thanh thoát chết trở về, khó trách khiến y không tin được.

Tiếng giết chóc nổi lên bốn phía trại Kê Xuyên giống như quân Tống đã vây khốn bốn phía. Dạ Nguyệt Phong nghe thấy thì sắc mặt càng tái đi, thầm nghĩ vì sao quân Tống có thể có nhiều nhân thủ như vậy, làm sao có thể nhanh chóng truy sát đến nơi này?

Đậu Duy Cát không nói nhiều, quát lớn:

- Chuẩn bị ngựa!

Một binh sĩ dẫn ngựa đến bên cạnh Đậu Duy Cát. Đậu Duy Cát mới trèo lên ngựa thì tự dưng thấy ớn lạnh trong người. Y hét vang, rút đao nổi giận chém.

Đao vừa vung lên thì tia máu bắn ra đầy mặt. Tên binh sĩ dẫn ngựa kia xoay người lẩn ngay vào trong bóng tối. Trước khi tên binh sĩ kia lẩn đi còn quay đầu lại nhìn, mắt đầy sát ý.

Người nọ chính là thủ hạ của Địch Thanh, Tử Phẫn chi sĩ, Lý Đinh!

Dạ Nguyệt Phong kinh hãi, vội hỏi:

- Đậu thái úy, sao lại ra thế này?

Rồi đột nhiên gã nhìn thấy đầu vai trái của Đậu Duy Cát cắm một mũi tên nỏ, mặt biến sắc.

conem_bendoianh

Loading...

Xem tiếp: Chương 328 329: Thống Kích (5 6)

Loading...